Chương 22

Tiếng kêu cũng thực kì quái.

Vừa nhỏ vừa yếu, đầu còn trọc.

Một chút cũng không giống cô!

Con gà nhỏ cúi đầu, tròn vo chui tới chui lui ở trong lòng ngực Tô Vi, tránh né con rắn xấu xa.

Tuy rằng nhỏ, nhưng cũng coi như là đứa trẻ của cô.

Tô Vi đánh bạo, dùng mũi chân dời đi con rắn xấu xa kia.

Khi cô đang lăn lộn, bên kia Lục Nhưỡng tỉnh lại.

Tô Vi nhanh chóng chắp tay trước ngực, giấu con gà đi.

Trong nhà xe an tĩnh, Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Tô Vi trong chốc lát, đầy mặt đều viết “thật phiền”, “thật ồn ào”.

Quả nhiên, đây mới là gương mặt thật của đại ma vương!

Người tốt ôn nhu dễ thân, thiên sứ ngốc bạch ngọt, đều là giả vờ!

Ngay sau đó, Lục Nhưỡng rũ mặt mày xuống, biểu tình ôn nhu, phảng phất người đen mặt vừa rồi không phải hắn.

“Vi Vi đang giấu thứ tốt gì thế?”

“Anh đoán xem?”

Lục Nhưỡng:……

“Kẹo que?”

Tô Vi lắc đầu.

“Bánh kem?”

Tô Vi tiếp tục lắc đầu.

“Đó là cái gì?” Nam nhân đã hao hết kiên nhẫn, hiển nhiên không có tâm tư lại bồi cô chơi trò chơi học sinh tiểu học.

Ngay sau đó, Tô Vi bị Lục Nhưỡng túm cánh tay kéo ra.

Chỉ thấy trong tay cô trống không, cái gì cũng không có.

Tinh thần thể, biến mất.

Tô Vi không dấu vết mà phun ra một hơi, hướng Lục Nhưỡng hưng phấn nói: “Cái gì cũng không có!”

Lục Nhưỡng:……

Nam nhân giơ tay, ở dưới tầm mắt hoảng sợ của Tô Vi, duỗi tay quấn lấy sợi tóc của cô, sau đó giật!

A!!! Tiểu Mỹ của cô!

Tô Vi ủy ủy khuất khuất ôm chính mình ngồi ở bên người Lục Nhưỡng, duỗi tay vuốt mái tóc của chính mình.

Đầu ngón tay Lục Nhưỡng quấn quanh sợi tóc Tô Vi, thong thả bóp chặt. Tinh thần lực thuộc về thiếu nữ thấm vào, cực kỳ thong thả.

Quả nhiên, hắn cảm giác không có sai.

Năng lực dẫn đường của Tô Vi đã thức tỉnh sớm.

A, lợi dụng liền phải lợi dụng hoàn toàn.

Lục Nhưỡng nhéo sợi tóc trong tay, thấp thấp cười một tiếng.

Tô Vi ngồi xổm bên cạnh, nghe được tiếng cười của Lục Nhưỡng, sợ tới mức cả người run run, chạy nhanh làm chính mình dán gần đến cửa xe.

“Vi Vi, anh đói bụng.”

-

Tô Vi cố ý chọn một gói mì khó ăn nhất!

Xé mở xong liền nhét vào trong miệng Lục Nhưỡng.

Nam nhân nhắm hai mắt.

Tô Vi dùng sức nhét vào trong.

Không phải đói bụng sao? Ăn đi, ăn!

Nam nhân nằm ở nơi đó, thoạt nhìn suy yếu vô lực lại dễ ức hϊếp, Tô Vi bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt, nổi lên ác độc, duỗi tay đi bẻ miệng hắn.

Sau đó, đã bị cắn.

“A!”

Ô ô ô, chảy máu.

Thật tàn nhẫn.

Lục Nhưỡng liếʍ vết máu bên môi, duỗi tay nắm lấy cổ tay Tô Vi, lại lần nữa bỏ ngón tay cô vào trong miệng.

Tô Vi cảm giác được một cỗ ác ý lạnh lẽo ẩm ướt từ đầu ngón tay truyền lại đây.

Phương thức dẫn đường khai thông cho lính gác có hai loại.

Một loại là tiếp xúc thân mật.

Một loại khác chính là dời đi đau đớn.

Như vậy hiện tại, Lục Nhưỡng là đang dời đi đau đớn của hắn sang cho cô sao?

Tô Vi định rút tay, nhưng sức lực Lục Nhưỡng túm cổ tay cô lại càng ngày càng nặng.

Hàm răng hắn cắn miệng vết thương trên tay cô, như là đang mυ"ŧ máu cô. Hàm răng bén nhọn đè nặng da thịt cô, tựa hồ muốn xuyên thấu xương đầu ngón tay cô.

Thật sự là quá đau.

Đau đến cả người Tô Vi đều bắt đầu phát run.

Sắc mặt hồng nhuận ban đầu của cô chợt trắng bệch, giống như lập tức bị rút cạn tinh lực.

Cảm giác không khác gì dùng gậy gỗ đảo lộn trong đầu cô.

Đau, quá đau.

Chỉ cần có thể giảm bớt cỗ đau đớn này, bảo cô làm cái gì cũng có thể.

Tiếp xúc thân mật……hai tròng mắt của Tô Vi tan rã, cô cúi đầu, nhìn về phía Lục Nhưỡng, sau đó cúi người, hôn môi hắn.

Khi đôi môi chạm nhau, Tô Vi rõ ràng cảm nhận được Lục Nhưỡng co rúm lại lảng tránh, cùng với vẻ khϊếp sợ cấp tốc phóng đại bên trong đồng tử kia.

Lực đạo giam cầm cổ tay cô đã không còn.