Chương 20

Nhưng hiện tại Lương Vượng bị năng lực của chính mình che mờ tâm trí, hắn thậm chí bắt đầu ảo tưởng, nếu hắn tiêu diệt hết động trùng nơi này, như vậy chính hắn có phải là có thể trở thành vua của căn cứ thứ tư hay không?

Đánh vỡ ảo tưởng của Lương Vượng chính là động trùng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Đó là một cái động trùng ở tòa nhà bỏ đi, đường kính tầm 1 mét, sâu cuồn cuộn không ngừng từ bên trong chui ra, tuy rằng không lớn, nhưng rất nhiều, giống như không có cuối cùng.

“Anh Lương, anh Lương!”

Mấy nam nhân cùng lại đây đều bị hù chết, giơ côn sắt trong tay không có cách nào nhúc nhích.

Lương Vượng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy động trùng lớn như vậy.

Trước kia, trước kia chỉ có lớn bằng bàn tay.

Hắn bị dọa đến liền miệng đều không mở ra nổi, một ngón tay cũng không động đậy nổi.

Trùng, sâu, thật nhiều sâu…… Thật nhiều trùng trăm chân……

Lương Vượng nỗ lực điều khiển tinh thần lực của chính mình.

Con trùng trăm chân cách hắn gần nhất nổ mạnh.

Nhưng chỉ có một con nổ mạnh mà thôi.

Mặt sau còn có mấy chục con, mấy trăm con, thậm chí tiểu Boss giấu ở bên trong động trùng lớn kia cũng đang thong thả ngoi đầu ra.

Tinh thần lực của Lương Vượng đã tới cực hạn, mà nam nhân bên người hắn đều đã bị trùng trăm chân cắn chết.

Tầm mắt Lương Vượng vừa chuyển, nhìn thấy Lục Nhưỡng sạch sẽ đứng ở nơi đó, nghiêng đầu nhìn về phía chính mình.

Theo sau, một con trùng trăm chân thật lớn, cao tầm 1 mét, từ trong cửa động kia thong thả bò ra ngoài, ở ngay phía sau Lục Nhưỡng.

Hai tròng mắt Lương Vượng nháy mắt trừng lớn, một khắc kia, hắn trò cũ giở lại, một tay đẩy mạnh Lục Nhưỡng về phía động trùng, đυ.ng vào trên người con trùng trăm chân kia.

Lương Vượng đang chuẩn bị ở thời điểm trùng trăm chân đem Lục Nhưỡng trở thành thức ăn chăn nuôi chạy trốn, không nghĩ tới con trùng trăm chân phía sau lưng Lục Nhưỡng khi sắp đi tới lại “Bùm” một tiếng, chợt nổ mạnh.

Dịch nhầy ghê tởm vẩy ra khắp nơi, Lục Nhưỡng ghét bỏ lắc lắc chất lỏng màu xanh lục dính trên cánh tay của mình, sau đó ngước mắt, nhìn về phía Lương Vượng trước mặt.

Chân Lương Vượng đã sớm mềm, hắn quỳ gối nơi đó, nhìn thấy phía sau Lục Nhưỡng, con rắn lớn màu trắng cao ước chừng 3 mét, mở to một đôi mắt đỏ như máu, một ngụm nuốt trọn tinh thần thể của con trùng trăm chân, phòng ngừa nó sống lại.

Đó là…… Cái quỷ gì!

Bụng con rắn trắng lăn lộn, tinh thần thể vào bụng, nó tựa hồ chưa có ăn no, mở ra cái miệng khổng lồ xông tới Lương Vượng, lưỡi rắn đỏ thắm cách không liếʍ qua gò má hắn.

Sau đó đột nhiên một chút ngậm đi tinh thần thể bên chân hắn.

Khi Lương Vượng còn chưa có phản ứng lại đây, tinh thần thể của hắn đã bị tinh thần thể của Lục Nhưỡng cắn nuốt không còn một mảnh.

“A a a!”

Đau đớn do tinh thần thể bị xé rách truyền khắp toàn thân, Lương Vượng phát ra tiếng rống tê tâm liệt phế.

Máu tươi từ ngũ quan hắn chảy xuôi ra ngoài.

Ánh mắt bạch xà càng thêm đỏ tươi lên, giống hai viên đá quý màu đỏ.

“Thật dơ.” Lục Nhưỡng chán ghét mà nhìn thoáng qua bạch xà.

Bạch xà ủy khuất thu nhỏ lại, biến thành kích thước tầm ngón út, đi theo phía sau Lục Nhưỡng.

-

Đoàn người Lương Vượng đi ra ngoài nửa ngày không có trở về.

Tô Vi gặm bánh mì, tầm mắt vừa chuyển, đối diện ánh mắt u oán âm ngoan của mợ.

Không thích hợp nha, mợ như vậy làm cho cháu sợ hãi.

Tô Vi theo bản năng rụt rụt về địa phương nhiều người, sau đó tiểu đội đi đối phó động trùng đã trở lại.

Nhiều người đi như vậy, thời điểm trở về chỉ còn lại có một mình Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng quần áo sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, không có bất luận cái gì không thích hợp.

“Sao lại thế này? Những người khác đâu?”

Có người tiến lên dò hỏi.

Lục Nhưỡng bất đắc dĩ lắc đầu.