Chương 15

Cậu luống cuống, hắn lập tức muốn đi đẩy cửa, nhưng như thế nào cũng không đẩy ra được.

Cùng lúc đó, hắn nghe được phía sau truyền đến một trận âm thanh sột sột soạt soạt.

Cậu quay đầu, sắc mặt vặn vẹo, tràn đầy hoảng sợ.

Trên vách tường loang lổ không biết từ khi nào xuất hiện một cửa động màu đen to bằng nắm tay.

Cửa động kia đen đến không có một tia tạp sắc, bên trong phát ra âm thanh lệnh người sởn tóc gáy.

Sột sột soạt soạt, sột sột soạt soạt, sột sột soạt soạt…… Một con nhện toàn thân đều là màu đen từ bên trong bò ra, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu, sau đó đột nhiên chồm về phía hắn.

Cậu kêu thảm thiết một tiếng, dùng sức kêu.

"Lục Nhưỡng! Lục Nhưỡng! Cháu ngoan, cháu ngoan! Đều là cậu sai! Cháu ngoan a a a a……”

Vương Miện nghe được tiếng kêu thảm thiết của cậu, gian nan đứng dậy, hắn tựa hồ là bị đánh cho chấn động não.

Sau khi phun ra mấy ngụm máu, nhìn thấy phía sau đầy nhện rậm rạp bò ra tới, tức khắc đại kinh thất sắc, vội vàng bò dậy, cầm lấy gậy sắt đập vỡ cửa kính.

Cửa kính theo tiếng nứt ra, cậu đi theo phía sau Vương Miện muốn chạy ra, bị Vương Miện đạp trở lại, còn phang cho một gậy.

Trong vòng ba phút, cả người cậu bò đầy con nhện, chỉ còn lại một đống huyết nhục.

-

Lục Nhưỡng trở về một mình, hắn đứng ở bên người Tô Vi, thế cô cột dây cột tóc mới lên.

Dây cột tóc của tiểu tiên nữ.

Là…… Con rắn nhỏ?

"Đáng yêu không?”

"Đáng yêu.”

Đáng yêu nhưng không thích, ô ô ô…… cô không thích động vật nhuyễn thể.

"Vương Miện và cậu của anh đâu?”

Có người mở miệng dò hỏi.

Lục Nhưỡng sau đó mới dường như hoảng hốt nhớ tới, mở miệng nói: "Chúng tôi đυ.ng phải một cái động trùng, bọn họ bảo tôi đi trở về trước báo tin, mang mọi người rời đi.”

"Sao anh không nói sớm!”

Trên mặt mọi người đều là biểu tình sợ hãi.

Người biết lái xe chạy nhanh đi lái xe, ngay cả vật tư cũng không kịp nhặt, mọi người muốn rời đi.

"Không đợi bọn họ sao?” Lục Nhưỡng nghi hoặc.

"Chờ chết sao!!!”

Ba chiếc xe phía sau tiếp phía trước lái ra khỏi trường học, Lục Nhưỡng ngồi ở bên người Tô Vi, khóe môi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Tô Vi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình phát ngốc.

Đột nhiên, xe chuyển đầu, Tô Vi không chú ý, ngồi xuống trên người Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng tức khắc ôm cô vào trong ngực.

Tô Vi chớp chớp mắt, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm giác được một chút không thích hợp.

Cô giống như…… ngồi xuống thứ gì?

"Ngoan, Vi Vi, một lát liền tốt.”

"Anh quá hưng phấn.”

Vừa mới gϊếŧ hai người, có thể không hưng phấn sao?

Tô Vi run rẩy da đầu tê dại.

Biếи ŧɦái a, biếи ŧɦái a, biếи ŧɦái!!! Mẹ ơi! Mẹ ơi!!!!

"Cháu đã bao nhiêu tuổi, còn dính người như vậy?” Mợ ngồi ở phía sau cùng Tô Vi và Lục Nhưỡng đột nhiên mở miệng.

Ngoại trừ mợ, những người này không biết Lục Nhưỡng và Tô Vi kỳ thật đều không phải là anh em ruột.

Chỉ cho rằng anh quá mức cưng chiều em gái.

Tô Vi vô tội nằm cũng trúng đạn:……

Nửa giờ sau, Tô Vi sống không còn gì luyến tiếc.

Còn chưa có xong sao? Vì sao còn chưa có xong?

"Vi Vi, chờ một chút.” Lục Nhưỡng từ trong túi lấy ra súng chính mình nhặt được từ chỗ Vương Miện, nhét vào trong túi cô, "Này.”

Tô Vi:???

Thật……súng thật?

-

Xăng trong xe không có chống đỡ được bao lâu, mới lái không trong chốc lát, liền không còn.

Mọi người bất đắc dĩ, đành phải dừng lại.

"Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm được trạm xăng dầu.”

Vương Miện đã chết, một em trai khác ban đầu đi theo Vương Miện lúc này toát đầu ra.

Hắn tập thể hình cùng Vương Miện, có cơ bắp khoa trương giống Vương Miện, nhưng không có biết đánh nhau như Vương Miện, cũng không có súng.

"Nam nhân cùng tôi đi ra ngoài tìm trạm xăng dầu, nữ nhân lưu lại nơi này.”

Nói xong, hắn mang theo người rời đi.

Ba giờ trôi qua, mấy nam nhân bất lực trở về.

Đối lập với sự chật vật của mọi người, Lục Nhưỡng có vẻ đặc biệt sạch sẽ nhẹ nhàng, hắn thậm chí còn có tâm tư đưa bó hoa chính mình hái được cho Tô Vi.