Chương 16

Tô Vi:…… Cảm ơn biếи ŧɦái đưa hoa tươi tới.

"Ô ô ô……” Đột nhiên, trong một góc truyền đến tiếng khóc rống.

Mợ rốt cuộc cũng không nín được, cô khóc lóc, đi lại đây hỏi Lục Nhưỡng, cậu ở nơi nào.

"Cậu bảo cháu chạy trước, cháu khuyên như thế nào cũng không được, thực xin lỗi, mợ.” Nam nhân đầy mặt áy náy.

"Mày mày mày!” Chuyện này không có khả năng! "Người chết như thế nào không phải là mày!”

Mợ tức giận đến muốn tát Lục Nhưỡng, không ngờ khi sắp sửa đυ.ng tới mặt Lục Nhưỡng, đột nhiên dừng lại.

Mợ đối thượng với đôi mắt thong thả của Lục Nhưỡng, không biết vì sao, chỉ cảm thấy một cổ âm trầm từ trên người lướt qua, như là bị rắn quấn quanh một vòng, chỉ cần con rắn kia thoáng buộc chặt, cô sẽ bị treo cổ.

Mợ sợ tới mức không dám hô hấp, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Lục Nhưỡng đứng ở nơi đó, một đầu ngón tay cũng chưa động, chỉ âm u lạnh nhạt nói: "Mợ quá thương tâm, bị ngất rồi.”

Mọi người nhìn mợ nằm trên mặt đất, đầy mặt lạnh nhạt.

Vẫn là Tô Vi hảo tâm, đi lên véo véo huyệt Nhân Trung của mợ, thấy mợ không có phản ứng, đang vén tay áo chuẩn bị tát, mợ tỉnh lại.

Tô Vi đầy mặt đáng tiếc.

-

Không có xăng, mọi người đều không đi được.

Một đống người ngồi ở cùng nhau hết đường xoay xở, đúng lúc này, nơi xa đi tới một người.

Là Vương Miện?

Hắn lại có thể không chết?

Tô Vi nghi hoặc nhìn về phía Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng đang thế Tô Vi lột hạt dưa.

"Cái này chưa có lột sạch sẽ.” Tô Vi vội vàng nhắc nhở.

Lục Nhưỡng khinh phiêu phiêu liếc cô một cái, Tô Vi vội vàng câm miệng, sau đó nhét hạt dưa vào trong miệng.

Đúng là chưa có lột sạch sẽ mà.

"Anh, anh là người hay quỷ?” Anh trai tập thể hình dẫn đầu số 2 sợ tới mức ngồi bệt mông xuống mặt đất.

"Tôi là người, vừa rồi đυ.ng phải một cái động trùng, các người……lại trộm rời đi trước, bỏ lại tôi!” Nói tới đây, trên mặt Vương Miện lộ ra phẫn nộ cực đoan, hắn giơ gậy sắt trong tay lên, đánh về phía mọi người.

Mọi người chạy trốn tứ tán, thẳng đến khi Vương Miện đánh tới chỗ Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng một tay bảo vệ đầu Tô Vi, ôn nhu an ủi cô: "Đừng sợ, Vi Vi, không có việc gì.”

Buông cô ra, buông cô ra, buông cô ra! Cô cũng muốn trốn!!!

Một cây gậy sắt lớn như vậy!!!

Vương Miện đột nhiên dừng động tác, tầm mắt rơi xuống trên người Lục Nhưỡng, trên mặt lộ ra biểu tình đáng sợ, như là nhìn thấy quái vật.

"Loảng xoảng” một tiếng, gậy sắt trong tay Vương Miện đột nhiên không chịu khống chế rơi xuống đất.

Sắc mặt Vương Miện vặn vẹo, hai tròng mắt trừng lớn đến mức tận cùng.

Không sai, Lục Nhưỡng là lính gác…… Cỗ lực lượng này, cỗ lực lượng này…… thân thể Vương Miện thẳng tắp ngã xuống đất.

Lục Nhưỡng mơn trớn gò má Tô Vi, mềm như bông bóp vào thực thích.

Tô Vi nép gương mặt bị bóp đến biến hình vào trong lòng ngực Lục Nhưỡng, nhìn thấy có người run run rẩy rẩy tiến lên chạm vào dưới mũi Vương Miện kiểm tra hơi thở, sau đó run run rẩy rẩy nói: "Hắn, hắn đã chết.”

-

Vương Miện là bị hù chết.

Chỉ mới đưa mắt nhìn đại ma vương, đã bị hù chết.

Tô Vi tức khắc cảm thấy chính mình thật vĩ đại, thật là lợi hại, thật khỏe mạnh.

"Hắn hẳn là bị Trùng tộc cắn chết, mọi người xem miệng vết thương của hắn, không có độc chứ?”

"Thiêu hắn đi.”

"Đúng đúng đúng, thiêu hắn.”

Có người sống sờ sờ ở chết ở trước mặt chính mình, mấy người dư lại đều sợ hãi đến vô pháp tự ức chết, chỉ có anh trai tập thể hình số 2 kia đột nhiên cảm thấy mùa xuân của chính mình đã tới.

Chẳng lẽ đây là gan lớn chết no, gan nhát chết đói trong truyền thuyết?

Người khác đánh giặc hắn trộm tháp?

Thừa dịp mọi người xử lý thi thể Vương Miện, hắn trộm đến bên người Tô Vi, nhỏ giọng thông báo, "Anh nhớ em, buổi tối cũng không ngủ được.”

Tô Vi chớp chớp mắt, ở trong ánh nhìn chăm chú chờ mong của anh trai tập thể hình số hai, thần thần bí bí nhỏ giọng trả lời, "Vậy anh đi gác ca đêm đi.”