Chương 14

Buổi tối ngày đó, Tô Vi lại không có tới.

Đôi vợ chồng ác độc rốt cuộc đã hiểu, Tô Vi là đang lừa bọn họ.

Tiểu tiện nhân này! Làm cho bọn họ không duyên cớ bị ăn hai trận đánh, còn thiếu chút nữa bỏ mạng!

Quần của cậu còn mang theo mùi khai thối, đó là do bị Vương Miện dùng súng chống vào đầu dọa ra tới.

Mợ hung tợn nhìn chằm chằm Tô Vi, như là muốn lột da rút xương cô.

Ban đầu chuẩn bị hôm nay liền đi, nhưng Vương Miện tỏ vẻ ngày hôm qua chính mình lại thấy được một địa điểm có vật tư, đó chính là quầy bán quà vặt trong trường học, muốn đi một chuyến đến đó lại trở về, hơn nữa điểm danh muốn cậu và Lục Nhưỡng cùng đi với hắn.

A.

Bắt đầu rồi.

Đếm ngược thời gian tìm đường chết của vai ác.

Kế hoạch của Vương Miện thực rõ ràng.

Hắn muốn lừa Lục Nhưỡng đi đến quầy bán quà vặt, cùng cậu đánh lén Lục Nhưỡng, sau khi chết sẽ vứt xác, trở về liền nói cùng mọi người, ở quầy bán quà vặt gặp được động trùng, mang theo mọi người chạy nhanh rời đi.

Đương nhiên, nhất định phải mang theo tiểu mỹ nhân Vi Vi.

Hắn làm nhiều như vậy, đều là vì tiểu mỹ nhân Vi Vi nha.

Nghĩ đến đây, sắc tâm của Vương Miện nhộn nhạo, đã không khống chế được nơi nào đó bừng bừng lên.

"Vi Vi ở chỗ này chờ anh trở lại nhé.”

Lục Nhưỡng mỉm cười sờ sờ đầu Tô Vi.

Tô Vi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở trên băng ghế học sinh tiểu học, ngoan ngoãn giống một đứa trẻ.

Ý cười trên mặt Lục Nhưỡng gia tăng, đầu ngón tay hắn vòng vòng đuôi tóc của cô, "Nghe nói quầy bán quà vặt trường học sẽ có dây cột tóc xinh đẹp, chờ một chút anh thế em lấy một cái đẹp nhất.”

-

Đây là một khu nhà tiểu học, bên trong chỉ có một quầy bán quà vặt.

Quầy bán quà vặt không lớn, cũng thập phần bình phương, bên trong cơ bản đều đã bị lấy hết, chỉ còn lại một chút đồ người khác không cần.

Tỷ như đất nặn, bút chì, vở… những đồ không thể ăn.

Lục Nhưỡng nhìn thấy một cái rổ nhựa, bên trong đầy dây buộc tóc.

A…… Hắn nhớ rõ là có, hóa ra thật đúng là có.

Lục Nhưỡng đứng ở trước rổ nhựa, chậm rì rì chọn lựa.

Lấy cái hình thỏ con? Hay là mèo con? Ừm…… Cái này không tồi.

Lục Nhưỡng chọn một cái, nhét vào trong túi, đúng lúc này, Vương Miện và cậu đóng cửa quầy bán quà vặt lại.

Vương Miện không biết từ nơi nào tìm ra được một cây gậy sắt, thật cẩn thận dịch đến phía sau Lục Nhưỡng, sau đó đột nhiên vung gậy!

"Bang!” Gậy gộc ở cách phần đầu Lục Nhưỡng ba centimet đột nhiên dừng lại, mặc kệ Vương Miện dùng sức như thế nào cũng không thể tiếp tục.

Vương Miện bởi vì dùng sức, cho nên mặt đỏ lên, cơ bắp banh chặt.

Lục Nhưỡng đưa lưng về phía Vương Miện, vẫn còn tiếp tục chọn kẹp tóc cho Tô Vi.

Mái tóc của cô hay bị tung ra.

Tuy rằng thực đáng yêu, nhưng xác thật có chút vướng bận.

Cậu thấy một màn như vậy, bị dọa choáng váng, thẳng đến khi Vương Miện hét lớn một tiếng, "Còn không mau đánh!”

Cậu chạy nhanh vung gậy gộc đánh về phía Lục Nhưỡng.

Hắn rõ ràng nhắm chuẩn chính là Lục Nhưỡng, nhưng gậy gộc không biết vì sao, thế nhưng bay đến trên đầu Vương Miện.

Vương Miện theo tiếng ngã xuống đất, vẫn chưa ngất, chỉ nằm trên mặt đất nửa ngày không bò dậy.

Lục Nhưỡng chọn lựa xong, quay đầu, nhìn thấy Vương Miện nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, "Sao lại nằm trên mặt đất?”

Miệng Vương Miện đều bị đánh lệch, đầu hắn không ngừng chảy máu, lại không nói ra một câu.

Lục Nhưỡng cười đến càng thêm rõ ràng, hắn khom lưng nhặt súng của Vương Miện bỏ vào trong lòng chính mình, sau đó dẫm qua người Vương Miện, đi đến cửa quầy bán quà vặt, hướng về phía cậu đứng ở bên trong, giơ côn sắt đầy mặt mê võng nói: "Cậu, hy vọng cậu có thể toàn thây.”

Đó là……có ý gì?

Cậu còn chưa có hoàn hồn, liền thấy Lục Nhưỡng đã cõng cặp sách rời đi, trước khi đi, còn dùng gậy sắt chặn cửa quầy bán quà vặt.