Chương 13

"Mợ không phải nói buổi tối hôm nay sao?”

Phụ nhân ác độc khựng lại, mặt vẻ hoang mang:

"Mợ…mợ đã nói với cháu là buổi tối hôm nay à?”

"Đúng vậy.” Tô Vi vô cùng khẳng định nói: "Mợ nói là buổi tối hôm nay.”

"Vậy cháu đừng quên nhé.”

"Vâng.”

-

Mỗi khi đến một địa điểm mới, mọi người đều muốn đi chung quanh nhìn xem có thể tìm được vật tư hay không.

Vương Miện híp mắt nhìn về phía Lục Nhưỡng đi theo sau cùng.

Ăn mặc sạch sẽ nhất, cõng một cái cặp sách rách nát, đang ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang.

Ánh mặt trời từ khe hở lá cây xuyên qua tới, dừng ở trên mặt Lục Nhưỡng, mỹ nhân đi theo bên người Vương Miện đều xem đến ngây ngốc.

Vương Miện dùng sức nhéo tay mỹ nhân một phen, thẳng đến khi sắc mặt mỹ nhân vặn vẹo, sau đó mới từ bỏ.

"Còn dám nhìn tên kia, tôi sẽ gϊếŧ chết cô.”

Thần sắc mỹ nhân khó coi, cúi đầu.

Chỉ cho anh mơ ước em gái của người ta, lại không cho cô nhìn xem anh của người ta!

Lục Nhưỡng chậm rì rì đi tới, thỉnh thoảng lại hái một đóa hoa ven đường.

Một đường lại đây, trong tay hắn đã tích góp không ít hoa.

Tuy rằng mọi người đều là một đội, nhưng không có người đáp lời cùng hắn.

Vương Miện đi lấy vật tư cũng không mang theo Lục Nhưỡng, Lục Nhưỡng đành phải nhặt đồ dư lại của người khác bỏ vào cặp sách.

Trước khi ban đêm tiến đến, mọi người trở lại khách sạn tạm thời cư trú.

Động trùng thường xuất hiện ở buổi tối, bởi vì sâu chán ghét ánh mặt trời, hơn nữa tốc độ sinh sôi nẩy nở và công kích của sâu ở bên trong đêm tối càng nhanh hơn.

Vào đêm, mọi người mệt mỏi một ngày bắt đầu nghỉ ngơi.

Lục Nhưỡng cắm hoa mình hái được vào một bình nước, đặt ở mép giường Tô Vi.

"Cái này hình như là hoa tường vi, giống Vi Vi, thật xinh đẹp.”

Màu hoa đỏ thắm, giống như do máu tươi tưới thành, thoạt nhìn hù chết người.

"Thật…thật xinh đẹp.” Tô Vi nhỏ giọng phụ họa, căn bản không dám nhìn.

"Hôm nay Vi Vi có mệt hay không?”

Tô Vi đáp, "Mệt.”

Chu toàn cùng phụ nhân ác độc quá mệt mỏi.

Lục Nhưỡng bật cười, vuốt đầu ngón tay của cô, mềm mại trắng nõn, ở bên trong mạt thế không có phải chịu một chút tàn phá nào, "Em có việc gì cần làm không?”

Móng tay nam nhân đã lâu không cắt, đầu ngón tay sắc bén giống như hàm răng bén nhọn của dã thú, nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay cô.

Tô Vi bị sờ run run rẩy rẩy, "Em sợ nha.”

Ô ô ô ô……

Lục Nhưỡng bị Tô Vi chọc cười.

Hắn vuốt ve đầu nhỏ của cô, "Thật đáng yêu, Vi Vi của chúng ta trước kia giống như không có đáng yêu như vậy.”

"Hiện tại đáng yêu không được sao?”

"Hiện tại thực đáng yêu, anh thực thích.”

"Vậy anh có thể thích bao lâu?”

Tô Vi theo bản năng cảm thấy, nếu có thể làm Lục Nhưỡng thích lâu hơn một chút, có phải cô có thể sống lâu hơn một ngày hay không?

"Ừm…… Vậy phải xem Vi Vi có thể đáng yêu bao lâu đã.”

Trong tòa học viện này sẽ xuất hiện động trùng thứ nhất mà mọi người tao ngộ.

Ở chỗ này, sẽ chết người.

Đương nhiên, không bao gồm cô.

Tô Vi chính là đối tượng trả thù quan trọng nhất của Lục Nhưỡng, đương nhiên không thể dễ dàng tử vong như vậy, hắn muốn cô bị dọa phá gan, ngày ngày hoảng sợ, sau đó ở cuối cùng gϊếŧ chết cô.

Tay Lục Nhưỡng mơn trớn mái tóc dài của Tô Vi, thế cô bện lại.

"Vi Vi của chúng ta sao lại giống tiên nữ như vậy?” Lục Nhưỡng nhẹ nhàng xoa xoa gò má Tô Vi.

Tô Vi đang gặm bánh mì, khô cằn, ngậm ở trong miệng không nuốt xuống được, quai hàm phồng lên, một đôi mắt long lanh xinh đẹp, phối hợp với kiểu tóc bện thanh thuần, còn không phải là tiểu tiên nữ sao, Vương Miện ở đối diện đều xem đến ngây người.

Sau đó Vương Miện đem tầm mắt rơi xuống trên người Lục Nhưỡng.

Người nam nhân này cũng thật chướng mắt.

Phía sau Vương Miện là đôi vợ chồng ác độc bị đánh đến mặt mũi bầm dập.