chương 5

Từ Mạc Anh đã vô cùng khổ sở chỉ để anh nằm trên giường, bất lực thở hổn hển, như sắp hết hơi."Vậy tôi đi đây, giúp anh ta thu dọn đi hé, bye."

Đợi đã! Giúp anh ta dọn dẹp là có ý gì???

Từ Mạc Anh chưa kịp nói thì ông chủ đã nhanh chóng chuồn đi mất. Cái người này căn bản là đang trốn tránh trách nhiệm.

Hừ, người đàn ông này không liên quan gì đến tôi, sao tôi lại phải quan tâm đến anh ta?

Lúc Từ Mạc Anh chuẩn bị rời đi, người nam nhân ở phía sau đột nhiên lên tiếng: "Người phụ chết tiệt, rốt cuộc cô có nhớ đến tôi không?" Lãnh Hạo Quân khó khăn ngồi dậy, kéo cô đến bên mình và đè cô dưới người anh.

"Anh...anh muốn làm cái gì?"

"Ta muốn làm gì, ngươi không phải đã sớm biết sao?"

"Chờ một chút chúng, chúng ta có hiểu lầm gì đó?"

Lãnh Hạo Quân chặn môi của cô lại, khiến cô không nói nên lời, nụ hôn của anh ta sâu đến mức anh ta còn không biết mình đã sắp cắn nát môi cô.

"Ưʍ....."

Lãnh Hạo Quân xé quần áo của cô...

"A!"

Từ Mạc Anh từ trên giường nhảy dựng lên, lưng ướt sũng, cô lau cái trán đầy mồ hôi của mình mà lòng vẫn không thôi nghĩ tới.

Tại sao mình lại mơ về quá khứ?

Sau khi xuống giường tắm rửa sạch sẽ, cô mặc một cái áo khoác mỏng đi xuống lầu, vừa muốn đi ra ngoài thì bị người giúp việc chặn đường.

"Có chuyện gì vậy? Việc tôi đi đâu cũng bị Lãnh Hạo Quân quản sao?"

"Thực xin lỗi Lãnh phu nhân, chúng tôi không thể để cô ra ngoài khi không có lệnh của thiếu gia."

Lãnh phu nhân, tôi thành Lãnh phu nhân từ khi nào vậy?

Khi Từ Mạc Anh định đẩy họ ra, Lãnh Hạo Quân đã kéo cô đến cạnh anh và nói: "Chúng ta ăn sáng trước đi."

"Buông tôi ra! Tôi sắp trễ rồi" Từ Mạc Anh tuyệt vọng vùng vẫy.

"Cô cho rằng tôi dễ dàng thả cô ra sao? Nếu như cô chạy đi mất tôi biết làm sao?"

Từ Mạc Anh thở dài, nói: "Không phải anh còn có Tiểu Vi sao? Nhiều lắm, anh còn có thể cử người theo dõi tôi. Hơn nữa, tôi có chạy trốn thành công, anh vẫn có thể tìm tôi."

Hừ, bốn năm tìm kiếm, cô tưởng dễ dàng vậy sao? Cô giấu kỹ quá, nếu không phải cô về nước thì tôi thực sự không tìm thấy cô.

Từ Mạc Anh hất tay anh ra, sản bước ra khỏi cửa, để lại một mình Lãnh Hạo Quân sững sờ.

"Muốn đuổi kịp tôi sao."

Lãnh Hạo Quân đi sau, nhưng không muốn để cô nhận ra.

"..."

Từ Mạc Anh tiếp tục đi, đi cho đến khi cô đến một quán bar. Từ Mạc Anh vỗ vỗ vào ngực mình, vừa định sải bước đi vào, cánh tay bị người nào đó giữ chặt, cả người ngả và sau nằm trong vòng tay của ai đó."

"Ngươi điên à?"

"Tiểu tử thối, thả ta ra!

Lãnh Hạo Quân gõ đầu mắng cô ấy: "Tôi biết cô ghét tôi, nhưng không cần chạy vào một nơi như thế này."

Từ Mạc Anh ngước nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh, Lãnh Hạo Quân nghĩ rằng cô đã hiểu nào ngờ Từ Mạc Anh hét lớn: "Vậy tôi sẽ đi vào nhiều hơn nữa! Tin tức này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người."

Lãnh Hạo Quân hung hăng gõ đầu cô một cái, trừng mắt nhìn thuộc hạ phía sau: "Đừng để cô ta chạy lung tung, cũng không được để cô bước vào chỗ này, lát nữa tôi sẽ quay lại."

Lãnh Hạo Quân lạnh lùng bước vào, để lại một bông hoa xinh đẹp đang mất cảnh giác.

"Cái gì! Anh phải cho tôi một lời giải thích, cứ thế này bước vào vậy sao, anh không hiểu tình huống cụ thể ra sao đâu!"

Ước chừng mười phút sau, Lãnh Hạo Quân sắc mặt âm trầm đi ra. Mạc Anh rất lo lắng cho anh nhưng cô không thể hiện ra ngoài rõ ràng, cô không muốn anh biết rằng cô đang rất lo lắng cho anh.

"Tiền thuê tăng gấp đôi, người phụ nữ béo chết tiệt, nghĩ rằng Lãnh thiếu gia ta đây dễ bắt nạt à."

"Thiếu gia, nếu tăng gấp đôi, cô ta sẽ tăng giá rượu, khách hàng sẽ chê đắt." Thuộc hạ cẩn thận giải thích, hy vọng Lãnh Hạo Quân có thể bình tĩnh, không hành động lỗ mãng.

Khi Lãnh Hạo Quân sắp không giữ nổi bình tĩnh, Từ Mạc Anh đã chạy đến ôm anh, cố ý thì thầm vào tai: "Về nhà thôi, chắc anh mệt lắm rồi."

Lãnh Hạo Quân nhận thấy ánh mắt của những ánh mắt của những người xung quanh, họ đang xì xào bàn tán. Anh lập tức hiểu ra ý đồ của cô nên đã kìm nén cơn cơn giận và kéo cô lên xe.

Ngồi trên xe, Từ Mạc Anh thầm thở dài, xem ra sao khi theo tên này về nhà sẽ rất khó đi ra. Rốt cuộc sẽ bị tra tấn đến khi nào?

Khi cô còn đang ngây người, Lãnh Hạo Quân đã lén nghiên đầu qua nhìn cô.

_______________________

Hông biết có bạn nào sắp thi không nhể:)), nếu bạn sắp thi hoặc sắp làm một dự định nào đó thì chúc bạn thành công nhen.