Chương 4

"Tiểu Vi, con đi ra ngoài trước đi, tìm Vương thúc dẫn tới đây, để hắn chơi với con một hồi, ta muốn cùng mẹ nói chút chuyện."Lãnh Hạo Quân cười nói, sau khi đứa nhỏ chạy ra ngoài, anh ném cô xuống giường không chút thương tiếc, rồi lấy người đè lên cô.

Cái đống văn bản vừa rồi biến đâu mất rồi?

Từ Mạc Anh bị đè sợ hãi nhắm mắt lại, hai tay ôm ngực, hy vọng anh ta tránh xa ra.

"Cô sợ tôi vậy sao?"

Từ Mạc Anh đột nhiên mở mắt ra, ngồi dậy dùng hết sức nắm chặt tay nhìn vào ngực anh, anh cũng đứng dậy, cô rơm rớm nước mắt nó: "Đều tại anh, sao anh lại làm vậy với tôi? Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi sẽ nhớ..."

Thấy cô ngừng nói, Lãnh Hạo Quân tiếp lời: "Đêm đó?"

Từ Mạc Anh mím môi nói: "Không, anh sai rồi, dáng vẻ của anh chỉ khiến tôi nhớ đến việc tôi đã một mình nuôi nắng Tiểu Vi thế nào, đứa trẻ luôn chịu khổ sở cùng tôi, tất cả những điều đó là do anh gây ra!"

Nói hết câu, cô lập tức hết hơi, cả người bất lực nằm xuống thở hổn hển.

"Tất cả đều là lỗi của anh|." Từ Mạc Anh hét to.

Lãnh Hạo Quân thở dài, chạm tay vào người cô nói: "Nghỉ ngơi đi."

Anh xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó dùng sức đóng cửa lại bước ra ngoài, rõ ràng là đang rất tức giận.

Bốn năm trước anh và cô gặp nhau trong quán bar, anh say như điếu đổ, khuôn mặt đỏ bừng lộ ra vẻ điển trai, nhìn thấy anh như vậy cô không khỏi lo lắng, nhưng với tư cách là một người phục vụ, cô không thể cứ thế bước đi. Cô chỉ bước qua vỗ nhẹ vào lưng, an ủi anh.

Hai tiếng sau, Từ Mạc Anh chuẩn bị tan sở, cô xách theo chiếc túi của mình xuống nói với ông chủ: "Ngày mai tôi có việc phải làm, xin nghỉ một ngày được không?"

"Tiểu nha đâu, biết tôi sủng cô tùy tiện xin nghỉ như vậy, lỡ nhân viên khác cũng xin nghỉ phép như vậy thì biết làm sao."

"Tôi không quan tâm." Cô tinh nghịch nói.

Bước ra khỏi quán bar với nụ cười trên môi, nhìn con đường tối đen như mực khiến cô thêm lo lắng, một mình đi thế này chắc chắn sẽ gặp rắc rối.

Lúc này Hạo Quân đi phía sau xe, chậm rãi mở cửa, lảo đảo đi vào. Lúc anh chuẩn bị đóng cửa, cô nắm lấy tay nắm cửa không cho anh đóng lại.

"Gì vậy? Muốn chết? Lãnh Hạo Quân, ta không phải loại người đáng để ý, tốt nhất đừng động vào ta, Lãnh Hạo Quân vội vàng cúi đầu, ngơ ngác nói.

"Anh say như vậy lái xe rất nguy hiểm, lỡ xảy ra tai nạn thì sao?"

Lãnh Hạo Quân đột nhiên nổi điên, mắng: "Cô bị rãnh à?! Cô ta không nhận ra ta nữa, vậy thì sống làm gì?"

"Vậy thì anh nên sống một cuộc tốt đẹp và hạnh phúc hơn cô ấy. Nếu anh thế này, cô ấy sẽ thương hại mà quay lại với anh sao? Tốt hơn hết là nên làm gì để cô ấy nhận ra anh một lần nữa." Từ Mạc Anh kéo anh ta ra khỏi xe, rồi có một ông chú đi tới.

"Tình hình sao rồi?" Ông chủ đẩy kính lên, đi tới xem một chút, kinh ngạc kêu lên: "Đây không phải Lãnh thiếu gia?"

"Tôi không quan tâm anh ta là ai, xin hãy giúp đỡ tôi, anh ta luôn chống cự.

Ông chủ nhét anh ta vào băng ghế sau, Từ Mạc Anh cũng ngồi vào, để đầu anh tựa vào vai cô.

"Này, ta chỉ phụ trách lái xe đưa hắn về, còn lại ngươi tự lo! Tốt nhất không nên khi dễ thiếu gia này, người đẹp này cũng không để cô ăn!" Ông chú đùa giỡn nói.

"Lo lái xe đi!"

Ông chủ ngoan ngoãn lái xe, suốt quãng đường không ai nói tiếng nào.

Bởi đường hơi dài, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng rên khẻ của người đàn ông bên cạnh, không biết có phải do quá mệt mỏi không, cô dần dần chìm vào giấc ngủ, người đàn ông trong mộng của cô rất mơ hồ, cô mãi không thấy diện mạo rõ ràng của anh ta.

Nhưng anh ta mặc đồng phục học sinh, lần nào anh ta cũng nói: "Tôi thật ngu ngốc khi ép buộc bạn làm điều đó."

Giấc mơ này rất chân thực, như thế nó đã xảy ra nhiều năm về trước, trong đầu xuất hiện vài câu thoại đại loại như mình là cả thế giới của anh ta.

Từ Mạc Anh lập tức tỉnh dậy, ngay lập tức nhìn về phía Lãnh Hạo Quân, cô không khỏi thắc mắc tại sao cô phải nhìn hắn đầu tiên?

"Không muốn...Không muốn."

Từ Mạc vỗ nhẹ vào tay anh để thư giãn. Nhưng đột nhiên bị đυ.ng vào, anh ta càng đau đớn hơn trực tiếp nắm chặt lấy tay cô, không ngừng lẩm bẩm.

Từ Mạc Anh cố gắng rút tay lại, nhưng sức lực của Lãnh Hạo Quân quá lớn, cô càng kéo càng đau, tay đỏ bừng.

"Anh yêu em.......Anh thật sự yêu em...."

Mạc Anh đành phải để anh ôm mình như vậy, thấy anh đau lòng như thế, cô không đành lòng đẩy ra.

"Nóng..." Sau khi người đàn ông cau mày bắt đầu cởi nút áo, Từ Mạc Anh vội vàng ngăn anh lại.

"Ông có thể lái xe nhanh hơn được không?"

"Đã rất nhanh, nếu không muốn chết thì im lặng."

Từ Mạc Anh lo lắng sắp chết, người đàn ông trước mặt vẫn khăn khăng đòi cởϊ qυầи áo, bởi vì sức mạnh của cô quá yếu thực sự không phải đối thủ của anh, chỉ có quay sang một bên.

Sau khi ông chủ dừng xe, Từ Mạc Anh không nói lời nào chạy ra khỏi xe và trốn đi thật xa.

"Làm sao vậy?" Ông chủ bước xuống xe, liếc nhìn bên tron, phát hiện người đàn ông bên trong đang trần như mộng, đang sắp cởϊ qυầи xuống.

"Từ Mạc Anh! Ta nói cái gì! Thiếu gia này không phải để ngươi ăn!"

"Tôi vô tội! Anh ta chỉ nói rằng anh ta rất nóng, và bắt đầu cởi ra, tôi không thể cản được."

Ông chủ thở dài bất lực nói: "Hãy đến giúp tôi."

"Không muốn."

"Tăng lương."

"Được đấy."

"..."

Từ Mạc Anh đảo mắt sang nơi khác chậm rãi đi tới.

Hôm nay thật sự không nên ra ngoài._________

Dạo này tui bận thi cử nên ra không đều, mong bạn đọc thông cảm. Chúc bạn trước màn hình một ngày vui vẻ:33