Chương 6

"Lãnh...Hạo Quân, anh đang làm gì vậy?""Không có gì." Anh nắm lấy tay Từ Mạc Anh rồi chầm chậm nhắm mắt lại.

Từ Mạc Anh liếc nhìn Lãnh Hạo Quân, miệng khẽ cười rồi quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tại sao tôi luôn không không thể phản kháng lại sự dịu dàng của anh, tôi muốn tránh xa anh nhưng có lẽ cơ thể tôi không muốn làm việc đó.

Sau khi về tới nhà, Lãnh Hạo Quân lấy điện thoại ra và đặt nó vào tay Từ Mạc Anh: "Tất cả các thông đã được điều tra, vì vậy em có thể tự tìm."

"Mật mã?"

"Em biết."

"Ồ." Từ Mạc Anh tắt điện thoại và đi lên lầu.

Người phụ nữ thật là chẳng thông minh chút nào, nói lời một lời cảm ơn cũng không biết nữa? Đúng là thiệt thòi mà, không thì cho hôn một cái cũng được.

"À, cái đó..." Từ Mạc Anh dừng lại giữa chừng, nhìn Lãnh Hạo Quân và nói: "Cảm ơn."

Trái tim đang tức giận của Lãnh Hạo Quân lập tức nguội lạnh, và dường như anh thấy rằng đã đến lúc thưởng cho bản thân mình.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Anh còn muốn cái gì nữa? Anh không hề thiếu tiền."

Lãnh Hạo Quân bước tới ôm lấy eo và hôn lên môi cô, Từ Mạc Anh bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, cô mở to mắt nhìn anh rồi dùng hết sức lực đẩy anh ra.

"Anh không thể làm điều này."

"Tại sao lại không?"

"Không có lần sau."

"Để xem."

"Anh đang suy nghĩ điêu gì vậy!?"

"Tôi sẽ cùng Tiểu Vi đi chơi, em cứ yên tâm đi làm."

Mặc dù trong lòng Từ Mạc Anh không muốn anh chạm vào đứa trẻ đó, nhưng cô cảm thấy rằng anh sẽ không làm tổn thương con của anh. Từ Mạc Anh liền vui vẻ đồng ý.

Sau đó cô liền nhót mình trong phòng làm việc, bận rộn không ngừng nghỉ.

Cuối cùng thì Từ Mạc Anh cũng làm xong việc, cô vươn vai một cái mạnh, đồng thời có một vài tiếng ồn bên ngoài phòng. Hóa ra trong lúc mình đang bận rộn thì hai cha con họ lại hạnh phúc như vậy, nhưng mình hoàn toàn không biết.

Thế nhưng cô sẽ không vì việc này mà thay đổi cách nhìn với Lãnh Hạo Quân, sẽ không bao giờ.

Lãnh Hạo Quân đi tới phòng, gõ cửa hỏi: "Tôi vào được không."

"Đây là nhà của anh, tôi không có tư cách ngăn cản anh đi vào." Mạc Anh nhàn nhạt nói.

Lãnh Hạo Quân nhíu mày, mím môi nói: "Tôi cùng Tiểu Vi ra ngoài chơi, cô có muốn đi cùng không?"

Từ Mạc Anh suy nghĩ một lúc, cảm thấy đã lâu cô không đưa Tiểu Vi ra ngoài chơi, miễn cưỡng đồng ý: "Được, tôi đi câCthay quần áo."

Lãnh Hạo Quân nhếch khóe miệng đi tới, sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Cứ tận hưởng đi, không thể ở trước mặt Tiểu Vi lộ ra vẻ mặt chán nản như vậy."

Từ Mạc Anh ngẩng đầu lên nhìn anh, hất tay ra, lườm nói: "Tôi không cần anh nhắc nhở."

"Ở với tôi thống khổ như vậy sao?"

"..."

Cô xoay người trở về phòng mình, thay quần áo xong đi xuống lầu, ôm lấy Tiểu Vi vào lòng, hôn lên má cậu một cái.

"Ma ma, hôm nay đừng giận ba ba được không?" Con muốn cả nhà mình đều vui vẻ." Tiểu Vi cười nói.

Từ Mạc Anh giật mình, quay đầu nhìn Lãnh Hạo Quân, nhỏ giọng hỏi: "Anh đã làm gì đứa trẻ vậy?"

"Ma ma, ba ba nói vì không mua kem cho ma ma nên ma ma mới tức giận..."

Cậu bé lại lảm nhảm.

Từ Mạc Anh thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu và nói: "Vậy giờ chúng ta đi ăn nhé?"

"Được! Con muốn ăn hai cây!"

"Ăn nhiều như vậy, sẽ mập ra đó."

"Không sao đâu, dễ thương lắm!"

"Cậu bé ngốc." Từ Mạc Anh mỉm cười xoa đầu cậu.

Lãnh Hạo Quân mỉm cười, mong ước ngày nào cũng như thế này. Cho dù người phụ nữ trước mặt anh có cứng rắn cỡ nào, chắc chắn một ngày nào đó cô cũng sẽ phải tự nguyện ngã vào trong lòng anh.

"Đi thôi nào, không trời sẽ tối mất."

khi cả gia đình ba người đến khu vui chơi, Tiểu Vi liền chạy tới bên xích đu đung đưa, đu lên xuống khiến Từ Mạc Anh không thể không để mắt tới.

"Đi theo anh." Lãnh Hạo Quân vui vẻ nắm tay cô bước đi.

"Này, anh muốn làm gì vậy? Tiểu Vi thì sao?"

"Em cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra sao?" Anh chỉ vào một đám thuộc hạ.

Từ Mạc Anh không còn cách nào để phản kháng lại, vì vậy cô chỉ có thể mặc cho anh kéo đi, mặt có chút cau có.

"Anh muốn đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết."