Chương 3

"Mẹ vừa rồi mẹ với ba chơi có vui không?" Từ Mạc Anh ngây người nhìn qua đứa trẻ. Trên khuông mặt nhìn như một chú hổ con của đứa trẻ có một cặp mắt to tròn, rất có sức sống, khuôn mặt đỏ bừng sáng ngời, giống như quả táo chín.

Từ Mạc Anh giật mình đứng dậy chỉnh lại quần áo rồi gọi đứa trẻ lại: "Lại đây!"

Tiểu Vi dường như hơi ngạc nhiên tại sao mẹ cậu lại tức giận như vậy, vì vậy cậu vỗ vào ngực của Lãnh Hạo Quân, ra hiệu anh ta để cho cậu đi.

Lãnh Hạo Quân liếc mắt nhìn người phụ nữ, nhẹ nhàng hôn lên trán, miễn cưỡng đặt cậu xuống, động tác cẩn thận từng chút một.

Tiểu Vi bĩu môi, từng bước nhỏ chạy đến bên mẹ, khéo léo giơ bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy tay mẹ, nước mắt đáng thương rơi xuống gò má, nhỏ xuống chân.

"Con xin lỗi mẹ...Lần sau Tiểu Vi sẽ không như vậy nữa."

Trái tim của Từ Mạc Anh như sắp tan vỡ. Tiểu Vi ngẩn đầu lên nói: "Mẹ đừng tức giận."

Cô quỳ xuống ôm lấy Tiểu Vi, xoa xoa đầu cậu nói: "Đừng khóc, con không làm gì sai."

Tiểu Vi không kìm được nước mắt, nước mắt và nước mũi chảy xuống quần áo của Từ Mạc Anh, nhưng cô đều phớt lờ đi và vỗ nhẹ vào lưng con trai của mình.

"Mẹ..."

"Được rồi, được rồi ta sẽ không mắng con, ngoan..."

Thấy tình hình đã ổn, Lãnh Hạo Quân nắm chặt tay bước ra khỏi cửa, một luồng khí lạnh thổi chậm rãi về phía Từ Mạc Anh.

"Tiểu Vi, con ở lại đây chơi một lát, mẹ sẽ về ngay." Từ Mạc Anh cười nói, hôn lên gò má mịn màn mang theo chút ngây thơ hồn nhiên của đứa trẻ, rồi cùng Lãnh Hạo Quân rời đi.

Cô lặng lẽ đi theo anh, cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng động nào để không làm phiền tới anh.

"Thực sự xin lỗi! Lần sau chúng tôi không dám!" Người đàn ông đeo kính râm buổi sáng quỳ ở phía trước, cuối đầu nói xin lỗi, mà còn cả những thuộc hạ sợ hãi không dám phát ra tiếng.

Lãnh Hạo Quân ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt không khả quan lắm, hung dữ trừng mắt nhìn người đàn ông đeo kính râm. Họ có thể bị đánh chết bất cứ lúc nào.

"Vậy ngươi cảm thấy ta nên trừng phạt ngươi thế nào?" Lãnh Hạo Quân nhắc chân lên trái lên, hung ác hỏi.

"Thứ lỗi cho chúng tôi! Lần sau chúng tôi sẽ chú ý hơn...Người đàn ông kính râm do dự nói to lên, nuốt nước bọt.

"Xin lỗi? Anh bắt đầu làm việc ở đây, chẳng lẽ không cân nhắc đến lợi nhuận cuối cùng của tôi sao? Nếu không phải ba tôi tiến cử anh, tôi đã không để anh làm việc ở đây. Hôm qua tôi đã nhắc nhở anh, không được làm hại đến cô ấy, xem hôm nay anh đã làm gì?"

Lãnh Hạo Quân giơ nắm đấm lên, còn chưa kịp vung xuống đã bị một người phụ nữ nào đó nắm lấy cánh tay. Bàn tay nhỏ bé ấm áp đó khiến anh bình tĩnh lại rất nhiều, và cũng dần thả lỏng nắm đấm.

Từ Mạc Anh cố gắng hất tay anh ra và hét lên: "Là tôi luôn chống đối nên họ mới dùng bạo lực. Nếu không phải anh ép họ đưa tôi đến đây, anh cho rằng họ sẽ nóng lòng như vậy sao?"

Lãnh Hạo Quân không vui nhíu mày, liếc nhìn đám thuộc hạ phía sau, khoanh tay hỏi: "Vậy các người cho rằng tôi nên làm thế nào?"

"....." Từ Mạc Anh đột nhiên không biết trả lời thế nào, nếu anh ta để họ đi, làm sao anh ta có thể có được những người ngoan ngoãn phục tình mình?

"Thay thế họ bằng cô thì sao?" Lãnh Hạo Quân hất cằm, lộ ra nụ cười quái dị.

Đám thuộc hạ nghe vậy lại càng thêm bối rối, trong lòng bọn họ biết rằng Lãnh Hạo Quân sẽ không buông tha cho cô, thậm chí có thể hành hạ cô, bọn họ không thể để cô hy sinh bản than vì mình: "Xin cô Từ...đi đi."

Từ Mạc Anh sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, run rẩy nói: "Vậy thì phải làm sao? Các người sẽ vì ta mà bị hắn hành hạ, ngươi cho rằng ta có thể yên tâm sao?"

Không ngờ, họ im bặt, không ai dám lên tiếng, thậm chí không dám nhìn nó.

Từ Mạc Anh không chịu nổi cơn tức trong lòng, túm lấy cổ áo của Lãnh Hạo Quân và hét hét: "Anh thật sự muốn tôi?"

"Cái gì?" Lãnh Hạo Quân kinh ngạc nhìn cô, anh không ngờ cô lại nói ra những lời này.

"Ngươi thả bọn hạ đi, ta sẽ là của ngươi?" Cô càng nói càng dùng sức nắm lấy cổ áo của hắn.

"Đừng hối hận về những gì cô vừa nói."

Hối hận? Tất nhiên là cô hối hận rồi. Nhưng cô ước gì mình chưa từng xuất hiện ở đây. Như vậy mọi người cũng sẽ không phải lo sợ.

Nước mắt của Từ Mạc Anh trào ra trước mắt anh và lặng lẻ nhỏ xuống chân. Cô đưa tay lên lau nước mắt, ngẩn đầu lên nhìn hắn, sự sợ hãi chưa từng biến mất.

Lãnh Hạo Quân hít một hơi sâu, không chút ôn nhu ôm cô bước lên lầu.

"Tôi còn chưa hỏi cô, bình thường đối với trẻ con là vậy sao?"

"Có ý gì?"

"Anh sợ sẽ quá nghiêm khắc với nó? Anh phải làm thế nào khi con khóc, anh nên đối xử với con mình thế nào đây?"

"Liên quan gì đến anh, dù gì chả phải con anh."

Lãnh Hạo Quân nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh bản than. Người phụ nữ này nói chuyện quả thật muốn chọc tức mình.

"Vậy nói cho tôi biết, người đàn ông đó là ai?"

Nhìn vào mắt anh ta, Từ Mạc Anh có thể nhìn thấy sự thất vọng và ghen tị trong đó. Cô không hiểu, rõ ràng anh ta chỉ thích thân thể mình, tại sao lại phải quan tâm đến mình và những thứ khác nhiều như vậy.

"Anh còn không yêu tôi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Ai nói anh không yêu em nữa?"

Lãnh Hạo Quân dừng lại và nhìn thẳng vào mắt cô, sự dịu dàng trong mắt anh làm cô gần như tin vào điều đó. Không, không thể nào, tuyệt đối không có chuyện anh ta yêu cô. Anh ta chỉ là một con quái thú.

Trước khi cô kịp trả lời, Lãnh Hạo Quân đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Động tác nhẹ nhàng khiến Từ Mạc Anh không có cách nào để né nó đi.

Sau khi hôn đủ lâu, anh từ từ đặt cô xuống và đưa cô trở lại phòng.

"Đi vào."