Chương 2

"Đứa trẻ đâu?""Tôi không hiểu những gì anh đang nói."

Người đàn ông nhíu mày, đứng dậy cui người nâng cầm Mạc Anh lên, nhìn thẳng vào mắt mình. Tràn đầy tức giận, hỏi: "Đứa trẻ đâu?"

"Tôi không biết anh nói cái gì." Từ Mạc Anh hung dữ nhìn chằm chằm, liên tục lập lại những gì cô vừa nói.

"Cô đừng giở trò, chỉ cần tôi mở miệng, đứa trẻ sẽ lập tức ở trong tay tôi."

Từ Mạc Anh đột nhiên cười, nhưng đôi mắt cô vẫn tức giận nhìn anh chằm chằm. "Lãnh Hạo Quân, anh chẳng thay đổi gì cả, vẫn máu lạnh như vậy."

Lãnh Hạo Quân ánh mắt kiên định, mặc kệ vết thương của cô như thế nào, trực tiếp bế vào phòng ngủ.

"Không có sự cho phép của ta, các ngươi không được vào, bất kẻ có chuyện gì xảy ra."

Từ Mạc Anh bị ném xuống giường không thường tiếc, cơn đau từ vết thương dâng lên, cô đành nhắm mắt chịu đau.

"Cô hối hận chứ? Nếu muốn cứu con, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta." Lãnh Hạo Quân đứng khoanh tay trước mặt cô.

Từ Mạc Anh bật dậy, lập tức đưa tay lên: "Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ nghe lời anh."

"Ồ, Điều đó có nghĩ là cô sẵn sàng để con của chúng ta chết một cách vô ích sao?" Lãnh Hạo Quân mỉm cười.

"Đồ cầm thú! Ai nói đó là con của anh? Tôi muốn rời khỏi đây ngay bây giờ!" Từ Mạc Anh lao xuống giường, đi tới cửa, nhưng lại bị một lực kéo lại, đè cô xuống giường.

Lãnh Hạo Quân trừng mắt nhìn người phụ nữ ở dưới nói: "Nói lại xem? Đó là con của ai?"

"Đó là con của tôi! Không phải con của anh! Nó không liên quan gì tới anh...Không...!"

Lãnh Hạo Quân nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, đôi môi mỏng lạnh lùng hôn lên mặt cô, chiếc lưỡi không kiểm soát được mà từ từ xông thẳng vào, lướt qua hàm răng, chiếc lưỡi được đưa vào rồi lại rút ra, thô bạo nhấm nháp mọi góc ngách. Từ Mạc Anh trong nháy mắt bị hắn ta làm cho hô hấp khố khăn.

"Ưmmm..."

Khi Từ Mạc Anh sắp không thở được. Lãnh Hạo Quân mới thả cô ra, mà giở trò trên làn da trắng nõn của cô, cảm giác thoải mái này khiến cho Từ Mạc Anh không chịu đựng nổi mà thấp giọng rêи ɾỉ.

"Cô dám cùng nam nhân khác, xem tôi xử lý cô thế nào."

"Thả tôi ra...Ưʍ..."

"Để cô một lần nữa cảm thụ lại đêm đó, không tốt sao?"

Từ Mạc Anh mở to mắt, tỉnh táo hơn rất nhiều, cô không thể tin được mình đã bị anh ta dẫn đến đây.

"Nói, bốn năm nay em đã ở đâu?" Lãnh Hạo Quân nhìn cô chằm chằm và hỏi.

"Có liên quan gì đến anh sao?"

"Được, tôi xem em bao giờ nói."

Lãnh Hạo Quân cắn đôi môi của cô, không chút do dự cởi chiếc qυầи ɭóŧ ra, chưa kịp ném sang một bên, cô đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động truyền vào. Khiến hắn ta dừng động tác lại nhìn về phía cửa.

Nhân cơ hội, Mạc Từ Anh nhanh chóng giật lại chiếc qυầи ɭóŧ, đẩy hắn ta xuống chạy vào một góc, đề phòng nam nhân trước mặt.

"Em ghét anh đến vậy sao?" Lãnh Hạo Quân bước xuống giường. Chậm rãi đi tới ngồi xổm trước mặt cô.

"Nếu như không phải hận anh, tôi đã tiếp tục nằm trên giường."

Lãnh Hạo Quân hít một hơi dài, hỏi: "Bốn năm nay em đã đi đâu..."

"Một nơi không có anh."

Khuông mặt của Lãnh Hạo Quân tối sầm lại, anh không còn cách nào khác ngoài việc đối mặt với người phụ nữ trước mặt. Bốn năm nay anh luôn tìm kiếm cô và chưa bao giờ bỏ cuộc. Nhưng cô lại chưa bao giờ biết anh nhớ cô đến nhường nào.

"Nếu không phải tại anh...thì tôi đã không phải gặp người đó, nếu không phải tại anh...tôi đã có thể sống một cuộc sống tốt hơn." Cô dừng một chút rồi nói tiếp: "Xin anh hãy để tôi đi, để tôi thoát ra khỏi thế giới của anh, hãy để tôi vĩnh viễn rời xa một tên cầm thú như anh."

Lãnh Hạo Quân gượng cười vài tiếng, từ giọng cười khàn khàn, có thể đoán anh bị cảm. "Em không cần nghĩ, em có biết bốn năm qua tôi đã tìm em bao lâu không? Tôi tuyệt đối sẽ không để em đi dễ dàng như vậy, tôi đi coi đã xảy ra chuyện gì. Em tắm trước đi". Lãnh Hạo Quân sờ trán cô nói.

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán, anh chậm rãi bước ra ngoài, để lại cô đang run rẩy tại chỗ.

Lãnh Hạo Quân, anh nhất định sẽ không có một cuộc sống tốt đẹp, tôi sẽ hành hạ anh cho đến khi anh sẵn sàng để tôi đi. Nghĩ đến đây, Từ Mạc Anh lặng lẽ nắm chặt tay.

"Ba!" Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Mạc anh, khiến cô giật nẩy mình.

Nói về tôi rằng đây không phải là sự thật... Từ Mạc Anh từ từ nhìn tới nơi phát ra âm thanh.

"Con trai yêu...con có nhớ mẹ không?" Lãnh Hạo Quân cười tít cả mắt ôm lấy cậu bé dễ thương này.

"Tiểu Vi..." Từ Mạc Anh kinh ngạc nhìn hai cha con.

"Mẹ, vừa rồi có phải mẹ với ba đã chơi rất vui vẻ a?" Tiểu Vi vừa cười vừa nói, đáng yêu vẫy tay với cô, thật sự dễ thương vô cùng.

Người đàn ông đúng là cái gì cũng có thể làm được, giây trước còn cầu xin cô một đứa con, giờ phút này lại đưa đứa trẻ đó tới đây.

Thật chẳng lẽ không có cách nào để thoát khỏi anh ta?