Chương 1

Mây đen từ phía sau ánh nắng mặt trời tản ra bớt ánh sáng dìu dịu, chiếu vào một nơi hẻo lánh, giọt sương từ trên phiến lá rớt xuống, phản chiếu lại hình bóng của thành phố ngay trước kia.Từ Mạc Anh từ đồn cảnh sát đi ra, liên tục lật cuốn sổ trong lòng bàn tay, ngoài miệng khó chịu lẩm bẩm: "Lạnh chết."

Từ Mạc Anh mang một chiếc khăn quàng trên cổ, mũi và tai ửng hồng trông vô cùng đáng yêu không gì sánh được, dáng người thấp bé giống như một cô bé ít nói.

Lông mi dài ánh lên vẻ trẻ trung, đôi mắt đen huyền như pha lê linh hoạt lay động. Vô cùng trung trẻo như một hồ nước trong vắt

Tia nắng chiếu xuống, mang theo ánh sáng như vụn bạc. Dưới ánh nắng, có một cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào như quả đào trên bánh kem. Khiến người ta chỉ muốn tiến tới mà chiếm đoạt lấy nó.

"Tiểu Tử, ngươi có thể cho ta một chút gợi ý sao? Thành phố lớn như vậy, làm sao tìm được nhân chứng? Nếu tìm được, còn cần tới cảnh sát phá án sao?"

Cô mới đến đây được một tháng, thân là phóng viên, ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo, không có thời gian nghĩ ngơi. Nhưng vì tiền sinh hoạt, cô liều mạng.

Cô tiếp tục ngẩn đầu lên, nhìn đông nhìn tây, lúc chuẩn bị băng qua đường. Có một chiếc xe hơi lái tới đậu trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, có một nam nhân đeo kính râm, giọng khàn khàn nói: "Thiếu gia muốn gặp cô, mời lên xe."

Từ Mạc Anh lắc đầu suy nghĩ, phòng bị: "Dựa vào cái gì? Tôi lại không biết các người là ai."

"Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời, không nên ép chúng tôi ra tay." Hắn ta lộ ra một nụ cười rất quỷ dị.

Từ Mạc Anh do dự một lát, cô kiên quyết nói: "Không muốn."

Nam nhân đó cười khẽ vài tiếng, hạ cửa sổ xe lên. Đột nhiên có mấy nam nhân áo đen chạy xuống xe bắt lấy tay Từ Mạc Anh.

"Này này! Tôi là con gái nhẹ nhàng tí được không? Có gì đó không đúng...Các người muốn làm gì? Tôi không muốn đi với các người." Từ Mạc Anh cố gắng giãy dụa.

Sức lực của một cô gái nhỏ bé sao có hơn thế được? Cái này căng bản là uổng phí sức lực mà thôi. Cô cứ như thế mà bị kéo lên xe.

Nhưng tên nam nhân này quả là không chút thương tình.

Ô tô cấp tốc phi đi, thẳng tới một nơi hẻo lánh, tốc độ mới từ từ chậm lại.

Đây là cái nơi quái quỷ nào vậy, chẳng lẻ cô vô cớ bị bắt cóc sao? Mạc Anh sợ hãi trong lòng nghĩ đến.

Một lúc sau, chiếc xe cuối cùng cũng đã chịu dừng lại, Từ Mạc Anh bị cưỡng bức lôi ra khỏi xe, cánh tay vừa nãy bị nắm không chút thương tiếc, giờ lại vô cùng đau đớn. Họ đang muốn cô làm cái quái gì đây?

Khi cánh cửa được mở ra, một luồng khí lạnh từ bên trong phả ra, một hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ. khiến cô không khỏi cau mày.

"Chẳng...lẽ" Từ Mạc Anh tự lẩm bẩm.

Lúc này cô mới hiểu ra mọi chuyện, cô dùng hết sức hất người áo đen ra, muốn thoát khỏi cái nơi đáng sợ này, lại không cẩn thận vấp ngã trên bãi cỏ.

"Aa...Đau..." Từ Mạc Anh ôm đầu gối, ngồi ở chỗ đó yên lặng thút thít.

"Một lũ rác rưởi!" Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên lọt vào tai. Cô liền biết mình không nên chạy trốn.

"Ta đã nói cái gì, các ngươi phải mang cô ấy tới đây nhẹ nhàng một chút, xem các ngươi đã làm gì, không muốn sống nữa sao?"

Tất cả những người mặc đồ đen đều quỳ xuống, liên tục nói "Tôi xin lỗi", giống như những đứa trẻ đã làm gì sai.

Từ Mạc Anh nhanh chóng bị bế lên, thân thể của người nam nhân kia, truyền đến mùi hương khiến cô không nhịn được mà bật khóc.

"Bỏ tôi xuống! Tôi bảo anh bỏ tôi xuống, có nghe không?"

"Ngoan, băng bó vết thương trước đi rồi nói tiếp, nhiễm trùng sẽ không tốt đâu."

"Ai cần ngươi tiếc thương? Đồ cầm thú, mau thả ta xuống!"

"Cho dù cô lớn tiếng như thế nào, ta cũng sẽ không buông cô xuống, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đừng nhút nhít, coi chừng ngã."

"Ầm"

Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên, không ngờ cô lại ngã xuống. Anh ta nhanh chóng thay đổi giọng điệu. Vẻ mặt hoảng sợ: "Đưa hộp thuốc cho ta!"

Mặc dù đang tức giận với đám tay sai, nhưng anh ta vẫn rất dịu dàng với Từ Mạc Anh, nhẹ nhàng giúp cô băng bó vết thương.

"Còn đau không?"

Từ Mạc Anh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt cô, cố gắng kiềm chế ý muốn đánh anh ta mọi lúc.

Tại sao anh ta lại tìm đến cô, bắt nạt cô còn chưa đủ sao?

"Đã lâu không gặp...Từ Mạc Anh."

Người đàn ông ngẩng đầu trìu mến nói, đôi mắt dưới hàng mi toát ra ánh sáng vô cùng quyến rũ.

"Tôi luôn nghĩ về em."

"Nhưng tôi không..."

"Tôi phải làm gì để em chấp nhận tôi đây?"

"Kể từ đêm hôm đó, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

Từ Mạc Anh đứng dậy và muốn rời đi, nhưng cơn đau ở chân khiến cô không thể đứng được mà ngã trở lại ghế sô pha.

"Ngươi cũng biết, chỉ cần ta quyết tâm, không có gì không làm được."

"Vậy đừng trách tôi không khách khí."

Khóe miệng người đàn ông dần cong lên.