Chương 3: Hẹn hò với người đàn ông lạ

"Giang tiểu thư, tôi đã xem thông tin của cô trên trang web hẹn hò. Mặc dù tôi cảm thấy vóc dáng của cô có thể không đạt tiêu chuẩn lý tưởng của tôi nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem."

Trong quán cà phê, Giang Nhân ăn mặc đặc biệt, sau khi nghe lời nói của đối phương, cô có chút lơ đãng.

Đối tác hẹn hò lần này thực sự không đạt yêu cầu, nếu không phải cô nhàn rỗi quá lâu, cô sẽ không mù quáng muốn tìm bạn tình trên trang web hẹn hò.

Người đối diện mặc vest đen, tóc xõa xuống đỉnh đầu, cũng không biết là do tự nhiên hay là đã mấy ngày không gội.

Ngay cả đường chân tóc cũng có chút đáng lo ngại.

Cô nghĩ đến mái tóc ngắn lởm chởm của Lâm Liệt, nhìn thấy thôi đã cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái.

"Giang tiểu thư?"

Sự mất tập trung của cô khiến đối phương rất bất mãn, anh ta gõ trên mặt bàn.

Giang Nhân phục hồi tinh thần, nhìn người đàn ông trước mặt, cô thực sự có chút thất vọng. Sớm biết rằng như này cô đã vào một ứng dụng hẹn hò, tùy tiện tình một đêm với hai anh chàng đẹp trai.

"Lưu tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta có thể không quá thích hợp."

Cuối cùng, Giang Nhân vẫn quyết định từ chối. Dù sao cũng không phải mẫu người của cô, yêu cầu còn rất nhiều.

"Cô đây là có ý gì, là nói tôi không xứng với cô sao? Giang tiểu thư, tôi cảm thấy cô nên soi lại gương đi, với dung mạo bình thường này của cô, tôi cảm thấy tôi có thể thích cô, cô hẳn là phải cảm ơn tôi đó."

Đối phương có chút nóng nảy, lời nói của hắn thật sự đã làm Giang Nhân phải mở rộng tầm mắt.

Cô chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông lại có thể tự kỷ đến mức này.

Anh ta còn yêu cầu cô nhìn lại mình trong gương, còn muốn cô cảm ơn vì đã để ý đến cô?

Giống như nghe được một chuyện cười lớn vậy, đây là lần đầu tiên Giang Nhân gặp một người đàn ông như vậy, cô biết mình không phải mỹ nữ, nhưng cũng không đến nỗi không chịu nổi như người đàn ông kia nói.

Vẻ mặt lạnh lùng, cô cũng không có ý khách sáo.

"Lưu tiên sinh, làm phiền anh nói chuyện thì chú ý một chút, tôi lớn lên nhìn thế nào thì cũng là do trời sinh, nếu không thích thì anh cứ việc nói thẳng, chúng ta hảo tụ hảo tán. Nếu anh đã bảo tôi tự soi gương thì tôi cũng muốn khuyên anh một câu."

Dừng một chút, ánh mắt Giang Nhân rơi vào trên tóc đối phương.

"Trước khi ra ngoài, ít nhất thì phải gội đầu."

"Cô . . ."

Đối phương lập tức đứng dậy dọa tát cô.

Thế nhưng đánh tới giữa đường thì bị một bàn tay cản lại.

"Đánh phụ nữ, anh có phải là đàn ông không thế?"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, Giang Nhân ngẩng đầu liền thấy Lâm Liệt không biết xuất hiện từ lúc nào, đang siết chặt tay người đàn ông.

Khuôn mặt của người kia vì bị siết chặt mà méo mó.

"Buông ra! Cậu là ai mà xen vào chuyện của người khác!"

Lâm Liệt cười, thân hình cao lớn của cậu đứng ở trước mắt người đàn ông, khí chất áp bức khiến mặt đối phương đỏ bừng, ngũ quan vốn đã sắc bén của cậu giờ lại tràn ngập sát khí.

Có chút đáng sợ.

"Mặc kệ tôi là ai, anh đánh phụ nữ là anh sai, nếu đã sai thì tôi có thể quản."

Nói xong, Lâm Liệt liếc nhìn Giang Nhân đang ngồi ở đó.

Chỉ một cái nhìn đã khiến Giang Nhân bình tĩnh lại. Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp một nhân vật như vậy, sớm biết thế cô đã không tìm đàn ông trên trang web hẹn hò mù quáng đó.

"Hừ, thật là có bệnh!"

Rốt cuộc hắn ta vẫn có chút sợ hãi, người đàn ông cầm túi xách lên, trừng mắt nhìn Giang Nhân rồi trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng dáng chán chường kia cô suýt chút nữa đã cười.

"Còn có tâm trạng cười."

Giọng điệu nhàn nhạt khiến Giang Nhân lập tức dừng biểu cảm, cô có chút cảm kích nhìn Lâm Liệt đang ngồi xuống.

"Thật sự rất cảm ơn cậu, Lâm Liệt."

Nếu không phải là Lâm Liệt tới đúng lúc, nói không chừng cô thật sự phải chịu cái tát kia.

“Không phải chị bảo gọi tôi là a Liệt sao?”