Chương 4: Chị, chị có muốn làm với em không?

Lâm Liệt nhíu mày, cậu có chút bất mãn với cách xưng hô của cô.

Giang Nhân thè lưỡi, cô thật sự có chút ngượng ngùng không dám gọi, gọi a Liệt như vậy quá mức gần gũi rồi.

Nhưng là dưới ánh mắt bức bách của đối phương, cô vẫn nhượng bộ.

"A Liệt, sao cậu lại ở chỗ này?"

“Em đi chơi với bạn bè tình cờ nhìn thấy chị, nhìn thấy người đàn ông đó đang đưa tay ra nên không nhịn được mà đi tới.”

Lâm Liệt nhìn Giang Nhân ở trước mắt với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cậu thật sự không thể hiểu loại đàn ông như này thì có gì tốt chứ.

"Nhân Nhân, ánh mắt của chị thật kém, loại đàn ông như này mà chị cũng để ý, còn không bằng đi tìm em."

Lúc nói chuyện Giang Nhân có chút xấu hổ, cô cũng không ngờ rằng người đàn ông đó lại "cực phẩm" như vậy.

Thật đúng là không bằng tìm Lâm Liệt.

Cao ráo lại đẹp trai, phương diện kia chắc chắn chất lượng cũng rất tốt.

Cô hoàn toàn không ý thức được mình đang nghĩ gì trong đầu, sắc mặt càng lúc càng đỏ hơn.

Lâm Liệt ngồi phía đối diện, nhìn thấy sự biến hóa của Giang Nhân, trên mặt cậu mang theo nụ cười nghiền ngẫm, ngón tay đặt lên bàn vuốt ve chiếc thìa sắt.

"Nhân Nhân, không phải là chị độc thân lâu rồi chứ?"

Đột nhiên, Giang Nhân không thể trả lời được, câu hỏi của Lâm Liệt không sắc bén, nhưng lại khiến khuôn mặt cô bỏng rát.

Này em trai nhỏ, làm sao có thể đặt câu hỏi mà không lưu lại chút mặt mũi nào thế?

"Cậu hỏi nhiều như thế để làm gì? Không biết nói con gái độc thân quá lâu thực sự rất không lễ phép sao?"

Vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Giang Nhân trông cực kỳ đáng yêu, nụ cười trên mặt Lâm Liệt càng ngày càng sâu.

Bộ dáng dễ thương như vậy, thật sự là có chút không giống chị gái chút nào.

"Em sai rồi, chị gái yêu dấu."

Sau khi chớp mắt, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt Giang Nhân.

Trai đẹp xuất hiện bất ngờ không kịp phòng.

Bị người đẹp bất ngờ tấn công, Giang Nhân hít một hơi thật mạnh, hoàn toàn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của người đàn ông này.

"Thật đẹp trai . . ."

Lời thì thào tự nói của cô rơi vào tai Lâm Liệt, nụ cười trên môi cậu càng ngày càng đậm.

"Chị, em đẹp trai như vậy, chị có phải động tâm rồi không?"

Động tâm! Đương nhiên động tâm!

Trong lòng Giang Nhân đang gào thét như chó thảo nguyên, có một đứa em trai đẹp trai như vậy, ai lại không thích chứ?

Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Giang Nhân, dùng những ngón tay thon dài nắm lấy chơi đùa, khóe miệng Lâm Liệt nở nụ cười, tựa hồ tâm tình đặc biệt tốt.

"Chị, tay chị mềm quá . . ."

Mềm mại, cậu có thể dễ dàng nắm chặt chẽ ở trong tay.

Hơi nóng từ việc nói chuyện phả vào một bên mặt cô, thậm chí cả tai cô cũng cảm thấy ngứa ngáy. Giang Nhân không biết mình bị làm sao, bị Lâm Liệt trêu chọc như thế này, cả cơ thể cô dường như đều mềm nhũn.

Mềm thành một vũng nước, hận không thể tan vào trong vòng tay Lâm Liệt.

"Thật lớn, thật dài . . ."

Ngón tay của Lâm Liệt thon dài, đại khái là do cậu thường xuyên vận động hoặc là chơi bóng rổ, lòng bàn tay cũng rất to, có thể che phủ hoàn toàn bàn tay của Giang Nhân.

Lời này lại sinh ra một nghĩa khác.

Nụ cười trên mặt Lâm Liệt càng ngày càng sâu, ánh mắt cũng không còn ôn nhu vô hại nữa.

"Chị, dươиɠ ѵậŧ phía dưới của em cũng rất lớn, rất dài."

Nói xong, cậu không biết cố ý hay vô ý mà thổi một hơi vào tai cô.

Giang Nhân cảm giác toàn thân đều nóng lên.

Nơi bí ẩn dưới cơ thể cũng bởi vì quá mức kích động mà chảy nước.

Nó chảy xuống chiếc qυầи ɭóŧ bó sát ướŧ áŧ, có chút khó chịu.

Cô cảm thấy chính mình giống như không thể khống chế được.

Cố tình Lâm Liệt lại vẫn trêu chọc bên tai cô, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng xộc vào mũi khiến cô cảm thấy choáng váng.

"Chị, chị có muốn làm với em không?"