Chương 2: Thu đậi gia hỏa của cậu lại

"Chị, nếu chị không đứng lên em cũng không thể cam đoan sẽ không làm gì đó đâu."

Âm thanh của Lâm Liệt vang lên, hiển nhiên là đã nhẫn tới cực điểm rồi, Giang Nhân bị kinh hãi bật người dậy.

Trên mặt nóng ran, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mặt của Lâm Liệt.

Này thật sự quá hổ thẹn, quá xấu hổ.

Cô hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống, không nhìn thấy Lâm Liệt là tốt rồi.

Lâm Liệt hít sâu một hơi, lúc này trạng thái mới được khôi phục lại. Nếu không phải có khối phồng lên ở giữa háng thì về cơ bản có thể gọi là hài hòa.

Cậu dùng ánh mắt có phần mơ hồ nhìn Giang Nhân, người rõ ràng đang bối rối không biết phải làm gì, cuối cùng vẫn trở nên dịu dàng.

"Không có việc gì."

"Thật xin lỗi, chị . . . chị không phải cố ý . . ."

Giang Nhân biết sự giải thích của mình là vô căn cứ, nhưng cô thật sự không phải cố ý ngã vào bộ vị khó xử đó.

"Chị đi gọt hoa quả cho em."

Nói xong, cô chạy nhanh vào bếp.

Lâm Liệt bỗng nhiên đứng dậy ngăn ở trước mặt Giang Nhân.

Khi ánh mắt cậu nhìn cô, chúng không còn ngây thơ vô hại như trước nữa mà khá phức tạp.

"Chị, em không muốn ăn hoa quả. Em cũng nói rồi, không có việc gì, coi như chuyện ngoài ý muốn kia chưa từng xảy ra có được không?"

Thân hình cao lớn ép sát vào người khiến Giang Nhân có cảm giác ngột ngạt, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng vô hại, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với vẻ ngoài.

Chưa từng xảy ra?

Giang Nhân ở trong lòng gào thét, cô cũng muốn coi như nó không tồn tại, nhưng chỉ cần hạ mắt xuống, cô có thể nhìn thấy một khối phình to ở háng Lâm Liệt.

Kích thước và độ phồng này làm cho người ta khó có cách nào bỏ qua.

Cô gần như cam chịu nhắm mắt lại: "Tốt xấu gì cậu cũng thu đại gia hỏa của cậu lại đi!"

Nó lớn như vậy, ngay khi nhắm mắt lại thì đầu óc cô đều là cái đại gia hỏa cứng rắn đó.

Giang Nhân đã lâu rồi không quan hệ, chỉ cần nghĩ đến thôi cô cũng cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, mảnh đất tư mật ở bên dưới cũng không chịu thua kém mà tiết ra một ít chất lỏng.

Cô kẹp chặt hai chân lại, không dám làm cho Lâm Liệt phát giác sự khác thường của cô.

Một cô gái độc thân tịch mịch động dục với hàng xóm mới chuyển đến, nghĩ thôi đã cảm thấy xấu hổ rồi.

Cô không hề biết rằng hành động của mình đều lọt vào mắt Lâm Liệt.

Cậu đưa tay ra ôm lấy eo Giang Nhân.

"Đều gọi chị là chị rồi, làm sao còn thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ không phải em mới là người phải ngượng ngùng sao?"

Giọng nói của Lâm Liệt vang lên kèm theo ý cười, làm Giang Nhân không thể không ngẩng đầu lên.

Lọt vào tầm mắt của cô chính là khuôn mặt quá đẹp trai với đôi lông mày sắc bởi vì tươi cười mà trở nên nhu hòa. Ngay cả Giang Nhân cũng không thể không nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp này.

"Chị . . . Quên đi, em có muốn uống gì không?"

Cuối cùng, Giang Nhân đổi chủ đề, trực tiếp đi vào phòng bếp rót hai ly nước trái cây.

Nhiệt độ trên mặt của cô chậm chạp trở về, cũng may lúc này Lâm Liệt đã khôi phục lại bình thường.

Cô trộm lén nhìn quần của đối phương thì thấy nó đã phẳng rồi.

Bầu không khí mơ hồ vừa rồi đã biến mất, hai người im lặng xem chương trình trên TV, nhưng không có tâm trí ai ở trên TV cả.

Giang Nhân tự hỏi liệu có phải do cô đã độc thân quá lâu cho nên khi nhìn thấy Lâm Liệt, cô không khỏi có một số suy nghĩ kiềm diễm trong lòng.

Vừa rồi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của đối phương, cô không chỉ vừa xấu hổ vừa tức giận, quan trọng hơn là trong lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Suy cho cùng thì ngoại hình của Lâm Liệt rất phù hợp với lý tưởng của cô, dáng người chuẩn mực, cao ráo lại khỏe mạnh. Ngoại trừ việc tính cách của cậu không hoàn toàn tương xứng, nhưng cô lại ngoài ý muốn mà cảm thấy rất thoải mái.

Nếu có thể làm một lần thì tốt rồi.

Chỉ là ở trong lòng nghĩ như thế chứ cô hoàn toàn không dám nói ra. Trâu già gặm cỏ non thì không nói, nếu đối phương không có ý định đó thì giữa hàng xóm sẽ rất xấu hổ.

Lắc lắc đầu, cô cảm thấy mình hẳn là nên nói chuyện yêu đương rồi.