Chương 1: Chị, chị đè vào dươиɠ ѵậŧ của em.

"Hmm . . . tốt quá . . . mạnh hơn chút . . ."

"Bảo bối, em thật nhiệt tình, anh thật muốn chôn vùi mãi trong đó."

Không khí tăng vọt, côn ŧᏂịŧ thô to sớm đã không chịu nổi mà đâm thật sâu vào âm huyệt lầy lội, hai quả trứng không ngừng va đập vào mông, âm thanh của tiếng nước trộn lẫn với tiếng ba ba vang vọng khắp nơi.

Một khung cảnh suy đồi đến không thể chịu được.

"Bang bang bang bang!"

Giang Nhân tỉnh dậy từ trong cơn mơ, mộng xuân nóng bỏng của cô cũng vì thế mà tiêu tan.

Chỉ có mảnh đất bí ẩn dưới hạ thân vì mộng xuân mà vẫn còn ẩm ướt.

Âm thanh ngoài cửa vẫn còn tiếp tục.

Mở cửa ra, cô nhìn thấy một chàng trai cao lớn mặc vest đen đang đứng ở cửa bên cạnh, mái tóc ngắn được cắt tỉa rất bắt mắt.

Người này chắc khoảng cao trên m8 đi.

Khi Giang Nhân đang suy nghĩ trong đầu, đối phương đột nhiên quay lại.

Bên dưới đôi lông mày sắc sảo là sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím khiến cậu trông giống như nam chính của một bộ phim thần tượng nổi tiếng.

"Em làm phiền đến chị rồi sao?"

Giang Nhân phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy vẻ mặt đối phương có ý muốn xin lỗi, cô lập tức lắc đầu.

Đối với một chàng trai đẹp trai như vậy, cho dù có đánh thức cô dậy cũng không thành vấn đề.

"Không có là tốt rồi, em là hàng xóm mới đến, sau này xin chị chỉ giáo nhiều hơn."

Đối phương duỗi ra một bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, đầu cạo trọc, nhìn qua giống như kẻ xấu nhưng lại dễ bắt chuyện đến không ngờ.

Cô nắm lấy bàn tay mảnh khảnh, cảm giác hơi thô ráp, các ngón tay vô tình gãi qua lòng bàn tay làm cho trái tim cô có chút run rẩy.

"Xin chào, chị là Giang Nhân."

Cô có chút choáng váng nhìn người kia rút tay lại, thân hình cao lớn của cậu vẫn đứng ở nơi đó, đôi chân mảnh khảnh mạnh mẽ, còn có đôi bàn tay dài thon thả.

Giang Nhân nhịn không được mà suy đoán ở trong đầu người hàng xóm mới này làm gì.

"Lâm Liệt."

"A?"

Giang Nhân có chút bối rối khi cậu đột nhiên lên tiếng, thời điểm cô chống lại ánh mắt của người đối diện, cô mới nhận ra là đối phương đang giới thiệu tên của mình.

Lâm Liệt cũng không để ý đến sự thất thố của Giang Nhân, cậu chỉ chỉ cánh cửa nhà mình nói một câu: "Bởi vì lúc trước phòng quá bừa bộn nên em thuê người dọn đi một số đồ không cần thiết.”

Giang Nhân biết rất rõ điều này, bởi vì người hàng xóm trước đây của cô dùng một lời khó thể nói hết, nếu sau này người hàng xóm không chuyển đi cô nhất định sẽ khiếu nại.

Cũng may, người hàng xóm mới của cô trông khá tốt, nhìn qua cũng có vẻ thích sạch sẽ.

Sau này Giang Nhân mới biết được Lâm Liệt còn chưa tốt nghiệp đại học, bởi vì không hài lòng với sự sắp xếp của gia đình nên cậu buộc phải thuê một căn hộ.

Cho nên khi Lâm Liệt một lần nữa gõ cửa phòng Giang Nhân, còn mang theo một đĩa bánh quy tự làm với khuôn mặt tươi cười thì cô lộ ra chút ngoài ý muốn.

"Nhân Nhân, đây là bánh quy mà em mới làm, chị nếm thử chút đi?"

Mang theo khuôn mặt tươi cười, Lâm Liệt lại đưa bánh quy đến trước mặt cô.

Bánh quy có hình dạng rất tinh xảo, hương thơm độc đáo của bánh quy tràn ngập trong không khí, cô có chút gian nan nuốt nước bọt.

Cô đối với đồ ngọt không hề có sức chống cự gì cả.

Nụ cười sáng lạn không tương xứng với vẻ ngoài lưu manh càng khiến Giang Nhân không nói nên lời.

Một phút sau, trên ghế sofa.

"Nhân Nhân, phòng của chị so với trong tưởng tượng của em có chút không quá giống nhau."

Lâm Liệt xoa cằm, ánh mắt của cậu dừng lại trên trên chiếc áσ ɭóŧ được vứt bừa bãi trên lưng ghế sofa.

Cô bay nhanh tới cất áσ ɭóŧ đi, có chút xấu hổ và tức giận nhìn Lâm Liệt.

"Nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi chị!"

Lâm Liệt mắt điếc tai ngơ, cậu bình tĩnh nhìn Giang Nhân, trong mắt tràn đầy ý cười.

Giang Nhân vừa xấu hổ vừa tức giận cầm lấy áo ngực chuẩn bị quay về phòng ngủ, nào biết cô đá phải thứ gì, trọng tâm không ổn định trực tiếp ngã sấp xuống.

"Umm . . ."

Cô rơi vào một cái ôm êm ái, khuôn mặt không biết vùi vào đâu mà cảm thấy rất mềm mại, cô nhịn không được mà xoa xoa.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén của Lâm Liệt, cô mới nhận ra khuôn mặt mình được chôn ở đâu.

Giữa hai chân, chính giữa đũng quần, Giang Nhân vùi đầu vào đó, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, Lâm Liệt cương cứng.

Cô cứng đờ ở đó, không biết nên đứng dậy hay giữ nguyên tư thế này.

Thật sự là, rất xấu hổ.

Lâm Liệt có lẽ cũng không ngờ tới cảnh tượng như vậy, điểm yếu của cậu bị mặt Giang Nhân đè xuống, hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng phun vào đó.

Là một người con trai có chức năng bình thường, cậu tránh không được mà có phản ứng.

"Chị, chị đè vào dươиɠ ѵậŧ của em."

Giọng nói trầm khàn vô cùng gợi cảm, nhưng sự chú ý của Giang Nhân đều đổ dồn vào câu nói kia, cả người đều xấu hổ và tức giận đến mức không dám đứng dậy.

Cô có thể cảm nhận được chỗ đó đang dần cứng lại và sưng lên.

Cuối cùng, đối diện với khuôn mặt của cô.

Một cây gậy cứng rắn, Giang Nhân nghĩ theo một cách hơi khác.

Đây thực đúng là đại gia hỏa mà.