Chương 19: Bạn trai tôi đến đón

Cô gái kia không ngờ bây giờ Giang Nhân lại trực tiếp nói lại, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, hung tợn trừng mắt nhìn Giang Nhân, ngồi đó không nói một lời.

Bất quá Tống Ngạn Chi có chút không kiên nhẫn "Được rồi, hôm nay là họp lớp, nhiều năm như vậy chưa gặp nên yên tĩnh chút đi. Chuyện quá khứ thì để nó ở quá khứ đi, được chứ?"

Một người đã mở lời, ai lại không cho bậc thang để bước xuống chứ.

Ngay lập tức phụ họa một câu.

Lạnh lùng nhìn những người này, cô phát hiện cho dù đã mười năm trôi qua, những người này vẫn như cũ, không hề thay đổi chút nào.

Ngoài sự khôn khéo được mài giũa trong xã hội, tất cả họ đều giỏi gây ồn ào.

Cùng với năm đó giống y nhau.

Ngay cả với Tống Ngạn Chi, cô cũng không có ấn tượng tốt.

Cô không còn là cô gái ngày xưa cái gì cũng không hiểu nữa, hiện tại đối phương thay đổi thái độ như thế cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì, tốt nhất cô nên tránh xa anh ta ra.

Càng tiếp xúc với những người này, cô lại càng nhớ Lâm Liệt.

Vừa nghĩ đến Lâm Liệt, điện thoại của cô vang lên, mở ra vừa thấy tin nhắn của Lâm Liệt.

"Ở nơi nào?"

Chỉ ba chữ ngắn ngủn, Giang Nhân vốn đang chán nản ánh mắt bỗng sáng bừng, ngón tay nhanh chóng ấn vào màn hình, gửi lại vị trí của mình cho cậu.

"Em đến đón chị?"

Còn chưa đợi Giang Nhân kịp trả lời, Tống Ngạn Chi ở bên cạnh đột nhiên gọi cô.

Tống Ngạn Chi có chút không vui vì ánh mắt của Giang Nhân không dừng ở trên người mình, anh ta đã quen trở thành trung tâm của sự chú ý. Nhìn thấy Giang Nhân cúi đầu chơi điện thoại di động cũng không nói chuyện với mình, vẻ mặt thờ ơ, anh ta không thể ngồi yên.

"Bọn họ chuẩn bị đi hát, cậu có muốn đi không?"

Lời nói của Tống Ngạn Chi làm Giang Nhân lắc đầu, cô vốn đã không thích tham gia mấy buổi tiệc tùng như này, sau chuyện vừa xảy ra cô lại càng không muốn tiếp xúc với những người này, vẫn là chờ Lâm Liệt tới đón thì tốt hơn.

"Mình không đi, bạn học Tống."

Cách gọi này làm Tống Ngạn Chi càng thêm không vui, anh ta đứng dậy nói với trưởng nhóm vài câu thì nhìn thấy một đám người đi theo ra ngoài. Trần Nhã vốn muốn nói chuyện với Giang Nhân, kết quả cũng bị mấy người phụ nữ kéo đi.

Cả chiếc ghế dài chỉ còn lại hai người Giang Nhân và Tống Ngạn Chi.

"Ca hát khá nhàm chán, cũng đã muộn rồi, nếu không mình đưa cậu về. Con gái đi đêm khuya không an toàn đâu."

Giang Nhân không biết phải trả lời những lời này như thế nào, lời nói anh ta rất tự nhiên, như thể thực sự lo lắng cho cô vậy.

Cuối cùng cô vẫn là cự tuyệt.

"Không có việc gì, mình đã nhờ bạn trai đến đón, chắc là cũng sắp đến rồi."

Bạn trai?

Tống Ngạn Chi nheo mắt lại, không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Giang Nhân. Anh ta nhớ lại những lời hôm nay những người đó nói, năm đó cô từng có cảm tình với anh ta, anh ta không tin hiện tại Giang Nhân có bạn trai.

Cho dù có, chẳng lẽ thật sự có thể kháng cự lại mị lực của anh ta sao?

Ngẫm lại là không thể nào.

Càng nghĩ càng cảm thấy Giang Nhân khẳng định là đang thẹn thùng, Tống Ngạn Chi kề sát vào Giang Nhân, giọng điệu sốt ruột.

"Đã muộn như thế, anh ta chắc hẳn trong chốc lát sẽ không tìm thấy chỗ này, bằng không cậu vào xe mình ngồi đi, dù sao hiện tại mình cũng không có việc gì."

Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên nắm lấy tay Giang Nhân.

Không thể lùi lại, Giang Nhân nhất thời không kịp chuẩn bị, tay cô đã bị đối phương nắm giữ.

Làm cho tóc gáy cô dựng đứng cả lên.

Cô không quen tiếp xúc với đàn ông xa lạ, tuyệt đối không thích. Cô muốn rút tay ra nhưng bị đối phương giữ quá chặt, căn bản không thể rút lại được.

"Không cần, mình ở đây chờ anh ấy là được. Bạn học Tống, cậu về nhà trước đi."

"Buông cô ấy ra!"