Chương 18: Chó không thay đổi được việc ăn cứt

Giọng nói của Tống Ngạn Chi vang ngay bên tai cô, cô không biết tại sao đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Có lẽ là vì người từng xa cách đột nhiên không còn xa cách nữa, cũng có lẽ là vì chưa nhận được tin tức gì của Lâm Liệt.

"Ồn ào sao, nghe nói tí nữa sẽ có ca hát, chắc cậu sẽ không thích phải không?"

Nam thần chính là nam thần, lúc này nói chuyện với Giang Nhân cũng có vẻ rất tao nhã, ánh mắt anh ta đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào Giang Nhân, như thể Giang Nhân đã trở thành con mồi của anh ta.

Nhưng sự chú ý của Giang Nhân hoàn toàn không tập trung vào điều này, cô lơ đãng lắng nghe những lời của Tống Ngạn Chi trong khi ánh mắt tìm kiếm Trần Nhã.

Những người xung quanh đại khái cũng nhận thấy bầu không khí ở bên này của Tống Ngạn Chi có gì đó hơi khác, suy cho cùng thì cựu nam thần bây giờ vẫn khá bắt mắt.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào Giang Nhân và Tống Ngạn Chi, đa số đều ngầm nhìn nhau.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, sao có thể không hiểu được hành động của Tống Ngạn Chi?

"Giang Nhân, sau bao nhiêu năm gặp lại nam thần của mình, cậu có muốn nói gì không?"

Phía sau có người ồn ào, trêu ghẹo Giang Nhân và Tống Ngạn Chi.

Bị điểm danh, Giang Nhân ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt tươi cười của Tống Ngạn Chi.

Cô bối rối thu hồi lại ánh mắt, hoàn toàn không ngờ sau từng ấy năm mọi người vẫn nhớ chuyện cô thích Tống Ngạn Chi. Xung quanh thậm chí còn có người ồn ào, đòi hai người bọn họ ôm hay gì đó.

Tiếng hét càng lúc càng lớn, cô xấu hổ muốn trốn đi, nhưng Trần Nhã lúc này không có ở bên cạnh cô, cũng không có chỗ nào để trốn.

"Nhiều năm như vậy lại có thể gặp lại, đây là cơ duyên hiếm có, ôm một cái đi!"

Tống Ngạn Chi trong tiếng reo hò của những người xung quanh dường như càng thêm đắc ý, anh ta giả vờ ho khan, nói với Giang Nhân đang cụp mắt xuống: “Cậu có muốn ôm một cái không?”

Giang Nhân ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Tống Ngạn Chi có vẻ tương đối bình thường, những người bên cạnh cô đang vỗ tay phấn khích, đâm lao phải theo lao, cô có chút rối rắm.

Cô không muốn ôm Tống Ngạn Chi.

"Chỉ cần ôm một chút thôi, miễn cho mọi người lại làm phiền."

Cô còn chưa kịp giãy dụa xong thì Tống Ngạn Chi đã chủ động tiến tới ôm cô vào lòng.

Toàn thân Giang Nhân đều đang chống cự cái ôm này, cho dù đã từng thầm mến nam thần nhưng cô cũng cảm thấy rất khó chịu. Cố nén ý muốn đẩy đối phương ra, cô chờ Tống Ngạn Chi chủ động buông mình ra.

Cũng may Tống Ngạn Chi lúc này cũng coi như quân tử, ôm cô không bao lâu liền buông ra.

Những người xung quanh đều vỗ tay, chắc họ nghĩ rằng giữa hai người nhất định có chuyện xưa.

Chỉ có một vài phụ nữ ở đó đang chế nhạo bằng giọng điệu nhẹ nhàng.

“Cũng là Tống nam thần tính tình tốt, không quan tâm năm đó xảy ra chuyện gì, phải biết rằng hành động của Giang Nhân năm đó cũng coi là điên cuồng.”

Nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua Giang Nhân.

Chuyện cũ lại được nhắc tới, xung quanh ồn ào chợt im bặt, bởi vì chuyện hồi đó cũng khá khó coi, không ai có thể quên được. Giang Nhân cũng không quên, vì vậy sau khi đối phương nhắc đến, sắc mặt cô trông rất bình tĩnh.

"Năm đó tôi còn trẻ, thiếu hiểu biết nên quá bốc đồng. Nhưng không làm điều gì có hại cho ai cả, đúng không? Cô cũng không phải đương sự, nhắc lại trong bữa tiệc làm gì chứ?"

Coi cô là quả hồng mềm sao? Thật sự cho rằng cô là người không dám nói cho ai biết khi mình bị oan sao?

Cô cũng biết người phụ nữ đó là ai, hồi đi học cô ta luôn đâm sau lưng cô, bây giờ nhìn thấy cô vẫn là bộ dáng như cũ.

Chó không thay đổi được việc ăn cứt!