Chương 26: Mấy người đang làm cái gì vậy?

Thành tích của Cố Thâm luôn rất tốt, lúc chọn đề tài sẽ chỉ cho bọn họ một số hướng đi.

Độ khó của bài tập lần này thực ra không khó, chỉ cần bọn họ làm theo mô hình thôi, nhưng sẽ được tính vào điểm tổng kết cho nên mọi người khá chú trọng.

Dù sao giáo sư môn này cũng rất nghiêm khắc, nghe nói một nửa số học sinh đã trượt ở học kỳ trước, hiện tại nếu làm bài nghiêm túc thì cuối học kỳ xác suất qua môn càng cao. Khi nó xảy ra, việc phân nhóm này dựa trên thứ hạng của kỳ thi vừa qua. Trùng hợp là lần chia nhóm này dựa trên xếp hạng của kì trước trong đó có Trần Thục Lý, tất cả những người trong kỳ thi đều cần được giúp đỡ.

Nhìn Cố Thâm đưa đề bài, bạn học nam ở cặp đôi kia thốt lên: “Cái này có vẻ không khó.”

“Không tính là phức tạp, nhưng nó cần đủ chi tiết. Thay vì làm những thứ khó rồi cuối cùng mắc sai lầm thì tốt hơn hết là sử dụng tiêu chuẩn cao hiện có và nhận được điểm cao. "

Cố Thâm đưa ra thêm một vài ý tưởng làm mẫu, sau khi thấy họ thảo luận sôi nổi thì anh chủ động đến quầy thu ngân thanh toán và để cho họ tiếp tục thảo luận. Giúp tới cùng tất nhiên là việc tốt nhưng mà có một số việc nếu đưa đến tận miệng thì sẽ không bao giờ phát triển lên được.

Ngay sau khi anh rời đi, Tɧẩʍ ɖυ nhìn Trần Thục Lý: “Có thể cùng tôi ra ngoài một lát không?”

Có lẽ đoán được đại khái hắn sẽ nói gì, cô do dự một lúc rồi gật đầu. Cô biết Tɧẩʍ ɖυ thích cô, nhưng anh chưa bao giờ nghiêm túc thổ lộ, vì thế cô cũng xấu hổ không dám chủ động nói.

Hai người đi tới cửa sau của quán cà phê, Tɧẩʍ ɖυ nhìn về phía Trần Thục Lý: "Cậu thực sự quyết định rồi sao? "

"Mình thích Cố Thâm suốt nhiều năm rồi, kể từ hồi trung học, vì vậy mới theo chân anh ấy đến tận trường đại học này, cả chuyên ngành này." Cô nhẹ nhàng đáp lại.

Tuy giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng kiên định, cô biết Tɧẩʍ ɖυ có thể hiểu được ý của cô.

"Tôi biết cậu thích lớp trưởng, với cả tôi không có mù," hắn nhếch môi cười với lúm đồng tiền trên khóe miệng, "Chỉ là ... tôi đã xem danh sách chính thức về người hướng dẫn được nhà nước cử đi trong văn phòng vào hôm đó, lớp trưởng sẽ đến Mỹ vào học kỳ tới."

Vừa nói xong, Tɧẩʍ ɖυ có chút bối rối rồi xua tay: "Tôi không muốn luyên thuyên đâu nhưng hạnh phúc của cậu là chuyện rất quan trọng. Tớ không muốn nhìn thấy cậu sau này phải chịu đau khổ."

“Tớ hiểu mà.”

Lời này của Tɧẩʍ ɖυ, Trần Thục Lý đều biết.

Hắn thấy danh sách được nhà nước cử đi, cô cũng nhìn thấy. Cũng là bởi vì lúc đó trong phòng làm việc ngẫu nhiên nghe được giáo viên nói chuyện đó, cô mới mờ mịt lựa chọn đi tỏ tình. Nghĩ là mặc kệ thế nào thì trước khi Cố Thâm đi nước ngoài, cũng phải có quyết định.

Nhưng cô phát hiện không có cách nào loại bỏ loại chuyện như vậy, nếu như Cố Thâm từ chối cô không thể buông được anh nhưng nếu Cố Thâm đồng ý với cô thì cỗ vẫn lo lắng sợ hãi.

“Vậy cậu ta nói với cậu những gì?” Tɧẩʍ ɖυ hỏi.

Trần Thục Lý cúi đầu không trả lời. Cố Thâm ... anh ấy không nói gì cả.

Ngay cả vấn đề này cũng chưa từng đề cập đến.

Trong thời gian này quả thực hai người rất tình cảm, thỏa mãn nguyện vọng trước đây của cô, có thể sánh bước bên anh, cũng có thể hầu hạ dưới háng anh. Nhưng trong thâm tâm cô biết rằng bản thân đang hoảng sợ về chuyện này.

Yêu xa …

Việc chênh lệch thời gian lớn, vòng tròn giữa người với người cũng khác nhau, và thậm chí cả tầm nhìn sẽ dần trở nên khác biệt. Cho dù bây giờ Cố Thâm thực sự thích cô nhưng có thể đợi cho đến khi anh ấy ra nước ngoài? Hai người còn có thể giống như thế này sao?

Không có cách nào để biết những điều này.

Từ vẻ mặt của Trần Thục Lý, Tɧẩʍ ɖυ biết được đáp án.

Vẻ mặt của hắn nhất thời trở nên tức giận: "Tên khốn kiếp này!"

Sợ Tɧẩʍ ɖυ sẽ làm điều gì đó quá khích, Trần Thục Lý vội vàng ngăn hắn lại.

Suy cho cùng thì sức mạnh của con trai và con gái có sự chênh lệch, Tɧẩʍ ɖυ sợ rằng mình sẽ làm tổn thương cô, nhưng thay vào đó theo quán tính Trần Thục Lý lại lảo đảo bước về phía trước. Hắn lúng túng vội ôm cô vào lòng.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Giọng của Cố Thâm đúng lúc vang lên, anh đạp cánh cửa sau bậc thang vẻ mặt không cảm xúc nhìn họ.



Tác giả có chuyện muốn nói: Tui vốn muốn lưu đến ngày mai! Kết quả là chương bản thảo lưu lại duy nhất bị mấy người tung ra ngoài! Tiếp theo chính là vở kịch trừng phạt.