Chương 27. Tôi đồng ý cho chó mẹ mở miệng nói chuyện

Khi nhìn thấy Cố Thâm, vẻ mặt của Trần Thục Lý càng chìm xuống, như thể đang tìm kiếm một lời giải thích từ anh. Vì sợ Tɧẩʍ ɖυ dưới sự kích động mà nói ra, Trần Thục Lý vội vàng nắm lấy tay áo Tɧẩʍ ɖυ. Cô không muốn ép Cố Thâm phải trả lời từ miệng người ngoài, nhưng hy vọng rằng anh có thể làm theo trái tim mình.

Huống chi… cô cũng không muốn để mất Cố Thâm.

Thành tích của anh rất xuất sắc, đột nhiên có thành tích bất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó nên vốn dĩ đã rất oan ức. Mà nay lại được Nhà nước tài trợ cho đi du học thì đúng là khẳng định được năng lực của anh, cơ hội này mà bị bỏ lỡ thì lại mất lần nữa. Những người yêu nhau nên hỗ trợ lẫn nhau để không ngừng trưởng thành chứ không phải cản trở sự phát triển của bên kia.

Tɧẩʍ ɖυ không biết Trần Thiến đang nghĩ gì, nhưng hắn thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt cô. Mặc dù đang bất bình thay cô nhưng hắn vẫn kìm nén cơn tức giận của mình.

L*иg ngực phập phồng một hồi, Tɧẩʍ ɖυ cắn răng: “Tôi vừa mới tỏ tình với cô ấy mà cô ấy lại cự tuyệt tôi."

"Tôi không muốn nghe cậu nói chuyện," vẻ mặt Cố Thâm hờ hững, ánh mắt nhìn về phía Trần Thục Lý, "Em trả lời tôi đi."

"... Đúng như Thần Vũ nói."

Nhìn Tɧẩʍ ɖυ một cái biết ơn, trong lòng cô lại nói xin lỗi và cảm ơn với đối phương. Sau khi nghe được lời nói của cô, Cố Thâm không nói nữa, xoay người rời đi.

Mấy chủ đề được thảo luận tương tự, nhóm nhỏ chẳng bao lâu đã tan rã. Trần Thục Lý tự nhiên theo đuôi người đàn ông trở lại khách sạn. Sau khi trở về từ cửa sau, anh không hề nói một lời nào với cô. Nhìn lòng bàn tay trống rỗng của cô, Trần Thục Lý cảm thấy tủi thân trong lòng rồi chủ động nắm tay anh.

Cúi đầu nhìn tay mình và tay cô rồi thấy nụ cười lấy lòng của cô, trên mặt Cố Thâm vẫn không thay đổi gì cả, nhưng không rút tay mình về.

Sau khi trở về khách sạn rồi đóng cửa lại, anh cuối cùng mới nói câu đầu tiên: "Em biết không? Từ nhỏ tới lớn mỗi khi em nói dối, ngón tay cái sẽ vô thức véo ngón trỏ." Mà động tác nhỏ này sao giấu được mắt anh?

Trong lòng run lên, Trần Thục Lý ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trong mắt anh tràn đầy thất vọng: "Bây giờ tôi cho em thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc vừa rồi em với Tɧẩʍ ɖυ đang làm gì ở cửa sau?"

“…”

Nhìn cô mím môi thề sống chết cũng không mở miệng, nhiệt độ trong mắt Cố Thâm lạnh dần, cuối cùng anh cũng rụt tay lại.

Bàn tay bỗng nhiên biến mất, Trần Thục Lý hoảng sợ nói: "Anh cứ trực tiếp trừng phạt em đi."

"Ý em là, em thà bị trừng phạt còn hơn nói cho tôi biết sự thật?"

Cô không nói gì, chỉ tránh tầm mắt của anh.

“Tốt lắm, em muốn trừng phạt thì tôi sẽ thanh toàn em.” Cố Thâm cười lạnh một tiếng, "Người chủ động bị phạt sao không biết quỳ xuống thế?"

“Phịch” một tiếng, cô quỳ gối quỳ trên đất.

Cô biết hiện tại Cố Thâm vừa tức vừa thất vọng, cô sợ rằng tiếp sau đây cũng không tốt đẹp gì, nhưng đây là còn đường cô tự mình chọn, chỉ cần làm cho Cố Thâm nguôi giận là được rồi. Cô dứt khoát quỳ xuống, sắc mặt anh tối sầm lại.

Nhìn khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của Trần Thục Lý, giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng: "Tôi đột nhiên thấy có chút hối hận."

"?"

Hối hận cái gì cơ?

"Hối hận vì hôm qua đã ra tay quá nhẹ. Nếu hôm qua tôi khiến cho khuôn mặt này sưng lên, hoặc là trực tiếp làm em đến không xuống nổi giường thì hôm nay em sẽ không cùng Thần Vũ động tình rồi?"

"Cố Thâm!" nghe lời của anh, bà vừa sốt ruột vừa tức, "Đó là ngoài ý muốn! Gì mà động tình chứ? Sao anh có thể nói em như thế? "

Đáp lại của nàng là một cái tát mạnh vào mặt của cô: "Tôi đồng ý chó mẹ mở miệng nói chuyện sao?

Bạn trai à, em biết sai rồi.