Chương 25: Hôn sưng

Trần Thục Lý cuối cùng vẫn đến muộn. Bởi vì tên đàn ông xấu xa kia làm cô phải tắm lại lần nữa.

Có qua có lại?

Cô chỉ muốn cười lạnh một cái. Cuối cùng vẫn là tự cô đi tắm, anh giúp chỉ làm cô càng tắm càng bẩn thôi!

Biết Trần Thục Lý đang cáu kỉnh, Cố Thâm khẽ ho khan một tiếng muốn lôi kéo sự chú ý của cô.

Mãi một lúc lâu không được đáp lại, anh biết chờ đợi mãi cũng chẳng làm được gì nên chủ động kéo tay cô.

Đây là lần đầu tiên hai người công khai nắm tay bên ngoài, Trần Thục Lý nhìn xuống mười ngón tay đan vào nhau, cố gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên: "Cái gì?"

"Anh sai rồi." Anh đáng thương mở to mắt, chẳng biết từ lúc nào học được chiêu giả bộ đáng thương này.

Trần Thục Lý cũng không rút tay lại, hất cằm hỏi: "Sai ở đâu?"

"Không nên quá đáng như vậy." Cố Thâm nhìn quanh, ghé sát vào tai cô nhỏ giọng: "Chỉ là được bạn gái liếʍ thực sự quá sướиɠ, sai lầm lần này có thể xử nhẹ chút không?"

"....""

Lưu manh!!

Gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, cô rụt tay lại, bước nhanh đến quán cà phê.

Quán cà phê đối diện trường học khá tiện lợi, mở cửa 24/24, ngoài cà phê và bánh kem còn có bánh tay

Khi hai người bước vào, Tɧẩʍ ɖυ với hai người bạn khác đã chờ ở đó.

Ngay vừa thấy Trần Thục Lý, Tɧẩʍ ɖυ nhiệt tình đứng lên: "Tớ gọi cho cậu bánh tay nhé."

"Không cần, cậu ấy ăn sáng rồi."

Cố Thâm đi sau một bước, thay Trần Thục Lý trả lời.

Nhìn thấy Cố Thâm, nụ cười trên mặt Tɧẩʍ ɖυ nháy mắt biến mất, ngữ khí cứng đờ: "Sao cậu cũng tới? Cuộc họp nội bộ không chào đón người ngoài."

"Người ngoài?" Cố Thâm nhướng mày, lần nữa cầm tay cô: "Người nhà của thành viên nội bộ có tính không?"

Hôm nay anh đến đây không đơn giản là đưa Trần Thục Lý đến mà là muốn tuyên bố chủ quyền.

Anh biết Tɧẩʍ ɖυ thích cô, rất rất thích, hơn nữa anh cũng biết Tɧẩʍ ɖυ thuộc đội bóng rổ cực kỳ được hoan nghênh trong trường, có không ít nữ sinh lén gửi thư tình cho hắn.

Trước kia anh chưa có tư cách, danh không chính ngôn không thuận nên chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện này.

Nhưng bây giờ anh là bạn trai của Trần Thục Lý, tất cả mọi thứ của Trần thục Lý đều thuộc về anh, người ngoài không có tư cách mơ ước.

Nghe Cố Thâm trả lời, tất cả thành viên đều xuýt xoa một hồi: "Lớp trưởng, cậu yêu đương với ủy viên sinh hoạt của chúng tớ từ lúc nào hả?"

"Tớ biết mà lớp trưởng đã ra tay chỉ có thành công mà.”

Nghe mấy lời trêu chọc của cặp tình nhân , Trần Thục Lý có chút xấu hổ tránh tầm mắt, vừa lúc nhìn thấy Tɧẩʍ ɖυ

Tɧẩʍ ɖυ cười có chút miễn cưỡng, xác nhận lại với cô: "Cậu đồng ý lời tỏ tình của Cố Thâm rồi à?"

....Thật ra là cô tỏ tình trước còn bị từ chối.

Không thể biết được tâm ý của Cố Thâm thế nào, mơ mơ hồ hồ bắt cặp thành công, đến giờ Trần Thục Lý có chút không chân thật.

Cô nhìn Cố Thâm bày ra tư thế độc chiếm, cười với Tɧẩʍ ɖυ: "Bọn tớ hẹn hò thật mà."

Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Thấy Trần Thục Lý chính miệng thừa nhận, đáy mắt Cố Thâm xét qua ý cười.

Hai người ngồi xuống, cặp tình nhân kia lại ồn ào: "Khó trách tớ thấy môi của Thục Lý hơi sưng nha, thành thật khai báo đi, lớp trưởng hôn đúng không?"

Tại sao môi sưng lên á?...

Hai người đương nhiên biết rõ nguyên nhân, cô đúng là có hôn Cố Thâm chỉ là không phải môi anh.

Sáng sớm hôm nay, cô dùng miệng lưỡi phục vụ anh, mệt nhất chắc chắn là miệng

Cô có thể nghĩ đến, Cố Thâm đương nhiên cũng nhớ, anh hơi nghiêng người cong môi, liếc người đứng ngồi không yên bên cạnh: "Ừm, cậu ấy hôn sưng đấy."

.....Người ngoài nghe không hiểu, thân là người trong cuộc Trần Thục Lý chỉ muốn chôn quách mình đi.