Chương 2: Gặp mặt

Sau khi xác nhận tâm tư của mình, cuộc sống của Tuyên Huỳnh không có nhiều thay đổi.

Cô là một người thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, cô sáng suốt nhận ra số cơ hội mà cô có chỉ trong ba năm trung học này.

Kết quả tốt nhất của tình yêu này chính là im lặng kết thúc.

Chỉ là thỉnh thoảng khi chìm vào giấc ngủ, gương mặt của nam diễn viên trong mộng của cô lại trở thành gương mặt của Quý Nhược Bạch.

Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, Tuyên Huỳnh còn ngại ngùng về vết nước trên qυầи ɭóŧ, về sau số lần mơ như vậy càng nhiều hơn, trong lòng cô lại có chút tâm tư không đáng có.

Giá mà Quý Nhược Bạch thực sự thích cô thì tốt biết bao…

Ngày hôm nay cũng giống như bao ngày, Tuyên Huỳnh tỉnh dậy bởi cảm giác ẩm ướt dinh dính giữa hai chân. Cô lặng lẽ vào phòng tắm thay qυầи ɭóŧ, không quên đeo kính cận trước khi rời giường.

Cô gái trong gương còn đang ngái ngủ, hai má ửng đỏ. Cố vội vàng hất vốc nước lên mặt, cố gắng dùng hơi mát để giảm bớt độ nóng trên má.

Sau khi vào lớp, Tuyên Huỳnh theo thói quen nhìn hàng ghế cuối cùng, chỗ ngồi của Quý Nhược Bạch còn trống, khiến cô có chút thất vọng.

Thời gian vào lớp ngày càng gần, các bạn trong lớp lần lượt kéo đến. Khi Quý Nhược Bạch xuất hiện ở cửa, Từ Sa đi phía sau anh, cô ta hôm nay ăn mặc cực kì xinh đẹp, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.

Nữ sinh ngồi phía sau Tuyên Huỳnh thấp giọng hỏi cô ta: "Hai người đang hẹn hò à?"

Từ Sa từ chối cho ý kiến, cùng lúc đó, trái tim của Tuyên Huỳnh chùng xuống khi nhìn thấy biểu hiện của cô ta.

Nữ sinh ngồi phía sau còn muốn nói điều gì đó, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp, cô ta chỉ có thể tức giận trong yên lặng.

Ngay khi tiết học buổi sáng kết thúc, đám nữ sinh lập tức đến hỏi Từ Sa.

Từ Sa mím môi cười, tóc mái được chải chuốt cẩn thận làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta càng trở nên thanh tú: "Tối hôm qua tớ hỏi anh ấy có phải đã chia tay với nữ sinh lớp 11 không, anh ấy nói phải, sau đó chúng tớ liền xác định quan hệ."

Những người khác tỏ ra nghi ngờ: "Đơn giản vậy sao?"

"Đúng vậy!"

Đám nữ sinh hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

“Quý Nhược Bạch chắc chắn là đợi cậu đó, Sa Sa.” Một nữ sinh nói, những người khác ngay lập tức phụ họa đồng ý “Đúng đó, đúng đó”.

Tuyên Huỳnh nghe xong tim như nghẹn lại, rõ ràng cô sớm đã chuẩn bị tinh thần từ trước, khi Quý Nhược Bạch yêu đương cùng một nữ sinh lớp khác, cô không có phản ứng lớn như vậy, nhưng hiện tại cô không biết miêu tả cảm giác hiện tại khó chịu như thế nào.

Cả ngày cô đều bày ra vẻ mặt mệt mỏi, trong tiết thể dục cuối cùng của buổi chiều, Tuyên Huỳnh xin phép giáo viên đến căng tin mua một túi kẹo bơ cứng rồi quay lại lớp học ngồi thất thần.

Trong phòng học không một bóng người, vị trí của Tuyên Huỳnh là ở rìa lớp học, cạnh cửa sổ. Cô cảm thấy ánh mặt trời quá chói mắt, nên cô rèm xuống rồi ngồi trên ghế tự thương tiếc bản thân vì người thầm mến đã có người khác.

Khi Tuyên Huỳnh cảm thấy không thoải mái, cô thích ăn đồ ngọt, cô cho viên kẹo tròn trắng ngần vào miệng, đầu lưỡi đảo quanh cho đến khi viên kẹo mềm nhũn rồi mới chậm rãi nhai nó.

Cô nằm trên bàn nhai kẹo một cách máy móc, bỗng có tiếng động đột ngột ở cửa, kèm theo tiếng người.

Là giọng của Từ Sa và Quý Nhược Bạch.

Từ Sa tức giận, trong thanh âm còn mang theo tiếng nức nở: "Quý Nhược Bạch, ý anh là gì? Em nói em là bạn gái anh thì có gì sao? Tại sao anh lại phản bác em trước mặt nhiều người như vậy ?"

"Tôi có nói mình đồng ý không?"

Quý Nhược Bạch ngắt lời cô ta bằng một giọng đều đều, nhưng lại làm Từ Sa không nói nên lời.

"Tôi hình như chưa từng nói muốn cùng cô nói chuyện yêu đương phải không?"

Tuyên Huỳnh mở to hai mắt, cô đang khoác áo đồng phục, lại vừa vặn bị đống sách trên bàn che khuất nên hoàn toàn không bị phát hiện. Cô nằm trên bàn không dám nhúc nhích, nín thở mong bọn họ mau chóng rời đi.

Từ Sa không biết phản bác lại như thế nào, cô ta dậm chân một cái, trực tiếp chạy ra ngoài.

Trong phòng học yên tĩnh trở lại, Tuyên Huỳnh đợi một lúc lâu, cô không rõ Quý Nhược Bạch cũng đã rời đi hay chưa, gương mặt nghiêm túc ghé vào trên bàn.

"Này."

Quý Nhược Bạch đột nhiên kêu một tiếng, Tuyên Huỳnh sợ tới mức không dám nhúc nhích, cô yên lặng nằm im một chỗ, chợt nghe Quý Nhược Bạch "phì" một tiếng.

"Nói cậu đó, người đang nằm úp sấp kia."

Tuyên Huỳnh cứng ngắc ngồi thẳng dậy, Quý Nhược Bạch cũng chậm rãi đi tới, hai người nhìn nhau, anh nhìn Tuyên Huỳnh nhướng mày: "Hạng nhất."

“Tôi, tôi không nghe thấy gì hết.” Ánh mắt hai người chạm mắt nhau khiến Tuyên Huỳnh không nhịn được rùng mình, cô vội vàng nhìn sang nơi khác, tật xấu giấu giếm bấy lâu nay lại lộ ra: “Vừa rồi… Hai người nói chuyện…Tôi không có, tôi không nghe thấy gì hết. "

Phản ứng của cô quá lớn, nhưng nó khiến Quý Nhược Bạch bật cười.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tuyên Huỳnh một lúc lâu, ánh nắng xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa không được đóng chặt, chiếu xuyên qua tai Tuyên Huỳnh, cô bị ánh sáng chiếu đến mức không thể không nhắm mắt lại.

Quý Nhược Bạch không để ý nhiều đến Tuyên Huỳnh, chỉ biết cô là người được giáo viên khen ngợi đầu tiên sau mỗi kỳ thi, cô quá im lặng trầm tính so với những nữ sinh cùng tuổi.

Ánh mắt anh dán vào vành tai cô, một mảnh sụn mỏng gần như trong suốt dưới ánh nắng, lúc này lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vành tai kia đang ngượng ngùng ửng hồng.

Khuôn mặt Quý Nhược Bạch nở nụ cười gian xảo như khi chim ưng nhìn thấy con mồi, bên má anh hiện lên má lúm đầy hứng thú.

"Tuyên Huỳnh phải không?"

Tuyên Huỳnh hoảng sợ nhìn anh, cô bị ánh mắt của anh bắt lấy, không thể động đậy.

Giọng của Quý Nhược Bạch ép đến trầm thấp, rõ ràng là một câu hỏi, nhưng anh nói khá chắc chắn.

"Cậu thích tôi?"