Chương 1: Thầm mến

Tuyên Huỳnh quay trở lại lớp học từ văn phòng giáo viên, khi cô đi qua góc cầu thang, cô nhìn thấy Quý Nhược Bạch.

Anh đứng dựa vào tường, một chân hơi khuỵu xuống, hai tay anh khoanh trước ngực, vẻ mặt không kiên nhẫn khi phải nghe câu chuyện của nữ sinh trước mặt.

Tuyên Huỳnh bước lên trên tầng, cô tò mò liếc nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt của Quý Nhược Bạch.

Anh nâng mí mắt nhìn về phía trước, hai mắt không cảm xúc, giống như một khối kim loại lạnh lẽo. Ánh mắt của anh dừng trước mặt Tuyên Huỳnh, một khắc ấy, dường như hai ánh mắt khẽ chạm nhau.

Tuyên Huỳnh giật mình, nhanh chóng dời tầm mắt.

Hiện đang là giờ giải lao, Tuyên Huỳnh trở về chỗ ngồi của mình, những nữ sinh ngồi sau cô xúm lại tán gẫu một cách thần thần thần bí bí.

"Quý Nhược Bạch cùng nữ sinh lớp 11 kia chia tay rồi."

"Thật không? Không phải bọn họ mới xác định mối quan hệ được nửa tháng sao?"

"Tớ nghe nói nữ sinh kia khoe khoang mình là bạn gái của Quý Nhược Bạch, Quý Nhược Bạch cảm thấy cô ta qúa phiền phức liền chia tay với cô ta."

Đám nữ sinh nhỏ giọng bàn tán, bỗng một giọng nói trong trẻo xen vào: "Nữ sinh kia vốn dĩ không xứng với Quý Nhược Bạch."

Những người khác đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Từ Sa, cậu so với cô ta còn xinh đẹp hơn nhiều."

Từ Sa rất hưởng thụ những lời khen này, nhưng cô ta vẫn mạnh miệng: "Tớ cũng đâu có nói là tớ muốn theo đuổi Quý Nhược Bạch."

Tuyên Huỳnh lấy sách từ trong ngăn bàn ra, bên tai cô vẫn vang vảng những lời thảo luận của đám nữ sinh kia, trong lòng cô âm thầm bật cười.

Cả lớp đều biết Từ Sa thích Quý Nhược Bạch, cô ta tìm nhiều lý do để được chạm mặt với Quý Nhược Bạch mỗi ngày, nhưng cô ta lại sống chết không muốn theo đuổi Quý Nhược Bạch. Điều cô ta muốn chính là để đối phương theo đuổi và chủ động tỏ tình với cô ta.

Mãi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Quý Nhược Bạch mới theo tiếng chuông bước chân vào lớp học.

Chỗ ngồi của anh ở hàng ghế cuối cùng, cùng một dãy với Tuyên Huyền, khi anh đi ngang qua cô, một cơn gió thổi qua vạt áo đồng phục học sinh của anh.

Nữ sinh ngồi phía sau đợi Quý Nhược Bạch bước qua rồi mới thét lên một tiếng chói tai: "Đẹp trai quá!"

Hiện tại là giờ toán, giáo viên đang nói về bài kiểm tra trong kỳ thi cuối tuần trước.

Như thường lệ, Tuyên Huỳnh là người xếp thứ nhất. Sau khi giáo viên khen ngợi những người trong top 10, bà lần lượt yêu cầu họ giải thích các ý tưởng để giải các bài toán khó.

Tuyên Huỳnh lời ít ý nhiều: "Chỉ cần sử dụng công thức tổng quát của bất đẳng thức Cauchy là ra."

Giáo viên gật đầu tán thành với cô, nhưng các học sinh khác nghe xong như lọt vào trong sương mù.

Bên dưới có người nói nhỏ: "Hạng nhất chính là như vậy."

Tuyên Huỷnh đương nhiên không nghe thấy, cô đang dùng bút đỏ sửa lại những câu sai trên tờ giấy thi.

Tuyên Huỳnh có một tật xấu, khi nói trước mặt mọi người, cô đặc biệt căng thẳng, mà khi cô đặc biệt căng thẳng thì cô sẽ bị nói lắp.

Tuyên Huỳnh đã thử cố gắng thay đổi, khi cô nói những câu ngắn đều rất hoàn hảo, nhưng khi cô nói câu dài, trong lớp luôn có nam sinh nhại lời cô, khiến cho cả lớp cười vang.

Con gái ở tuổi vị thành niên có tâm hồn nhạy cảm nhất, cô đứng ở đó, xung quanh là tiếng cười nói vui vẻ, giống như một hòn đảo đơn độc bị lãng quên.

Theo thời gian, cô học cách im lặng.

Sau khi vào cấp ba, hầu hết các bạn trong lớp đều là những gương mặt xa lạ. Cô học giỏi, bộ dáng thanh tú, vốn là loại người được hoan nghênh nhất trong lớp, ngay từ đầu có không ít học sinh đến hỏi bài cô.

Tuyên Huỳnh không khỏi bối rối trước sự gần gũi đột ngột này, cô cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của họ mà không để họ phát hiện ra khuyết điểm của mình, nhưng cô luôn nhận được cái nhìn mờ mịt của người đối diện.

Chuyện như vậy diễn ra ngày càng nhiều, cô đành viết ra từng bước giải bài theo cách của mình, nếu có người hỏi, cô sẽ trực tiếp đưa cho bên kia xem.

Cô nghĩ rằng làm như vậy có thể khiến một mũi trúng hai đích.

Không mà mọi chuyện diễn ra không như cô nghĩ, một số người nói rằng cô ỷ bản thân thông minh mà cao ngạo và coi thường người khác, do đó số lượng người vây quanh bàn của cô cũng giảm dần theo từng ngày.

Tuyên Huyền phát hiện ra rằng, dù cô có cố gắng thay đổi thì tình hình vẫn không cải thiện chút nào, thậm chí còn tệ hơn trước. Từ đó, cô chấp nhận sự thật rằng bản thân như cành cây trôi dạt trên biển rộng, bình tĩnh trở thành người bị cô lập trong lớp.

Trong cuộc sống hàng ngày ảm đạm, Quý Nhược Bạch là gam màu tươi sáng duy nhất của cô.

Anh đánh nhau, trốn học, yêu sớm nhưng nhờ gia cảnh giàu có và gương mặt đẹp trai nên có không ít nữ sinh trong trường yêu thầm anh.

Ưu điểm duy nhất của Quý Nhược Bạch là anh luôn ngủ trong lớp. Chỉ cần anh không làm ầm lên, giáo viên có thấy cũng nhắm mắt cho qua.

Trong mắt người ngoài, Tuyên Huỳnh và Quý Nhược Bạch là hai đường thẳng song song. Hoàn toàn không ai nghĩ rằng, Tuyên Huỳnh lại thầm mến Quý Nhược Bạch.

Trong một tiết thể dục vào đầu năm lớp 10, cô ngồi một mình trên khán đài cạnh sân thể dục và đọc sách. Bầu trời cao không một gợn mây, màu nắng chiều dịu nhẹ như lát bánh mì mới nướng, Tuyên Huỳnh đọc xong một chương, cô đặt sách xuống, thoải mái vươn vai.

Cô vô tình nhìn về phía sân bóng rổ bên kia, trong đó có một sân được vây xung quanh bởi rất nhiều người.

Tuyên Huỳnh không có hứng thú với loại hình thể thao này, ngay khi cô định quay đi chỗ khác, thì đột nhiên trong đám người bùng nổ một trận reo hò.

Cô nhìn thấy một quả bóng rổ được ném lên cao từ xa, sau khi tạo một đường vòng cung đẹp mắt trên không trung, nó đã rơi thẳng vào rổ bóng.

Quý Nhược Bạch vén gấu áo trước ngực lên lau mồ hôi trên trán, cơ bụng săn chắc không hẹn mà lộ ra trước mặt mọi người.

Tiếng la hét của các nữ sinh bên lề như muốn xé toạc tầng mây.

Còn Tuyên Huỳnh ngồi tại chỗ, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Con người là loài động vật thị giác, luôn thích những thứ đẹp đẽ, Tuyên Huỳnh cũng không ngoại lệ.

Về đến nhà, khi cô làm bài tập, trong bài tập toán có phương trình quỹ đạo parabol, Tuyên Huỳnh nghĩ ngay đến hình ảnh Quý Nhược Bạch chơi bóng rổ; đề bài của bài tâp vật lý là phân tích lực của quả bóng rổ, Tuyên Huỳnh cũng nghĩ ngay đến hình ảnh Quý Nhược Bạch chơi bóng rổ; bài tập tiếng Anh yêu cầu viết một bài văn tiếng Anh để giới thiệu các hoạt động ngoại khóa yêu thích của bạn với bạn bè nước ngoài, chẳng hạn như môn bóng rổ và bóng đá, Tuyên Huỳnh cũng nghĩ đến hình ảnh Quý Nhược Bạch chơi bóng rổ.

Như thể mọi thứ đều liên quan đến bóng rổ.

Cô thở dài, thất thần nhìn chằm chằm quyển bài tập trống trơn.

Tuyên Huỳnh là một người giỏi phát hiện ra vấn đề của bản thân.

Cô vuốt ve ngực trái của mình, nơi mà sự kích động mạnh mẽ truyền qua lòng bàn tay cô, một phỏng đoán táo bạo dần hiện ra.

——Tuyên Huỳnh, có lẽ, trong tích tắc nào đó, đã thích Quý Nhược Bạch.