Chương 15: Tương lai

"Em nghe có hiểu không?"

Tuyên Huỳnh hỏi, cô quay lại nhìn Diệp Gia Kì thấy vẻ mặt không đúng lắm, cô cho rằng mình nói không được rõ ràng. Đối phương khẽ di chuyễn ánh mắt, nhìn qua nhìn lại trên mặt cô vài lần, cậu ta lẩm bẩm: "Em hiểu rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Tuyên Huỳnh không hỏi thêm câu nào nữa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ, chắc cô vẫn có thể bắt chuyến xe cuối cùng. Cô ấy đứng dậy ngước lên nhìn Diệp Gia Kì: "Vậy thì chị sẽ về nhà trước. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào, em có thể hỏi chị trên WeChat."

Cô đi ra phòng khách để chào tạm biệt dì, dì cô từ phòng bếp đi ra với bọt xà phòng rửa bát trên tay, vẻ mặt ngạc nhiên: "Con ở lại một đêm rồi hãng đi?"

Tuyên Huỳnh lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Gia Kì liền biết đối phương ghét bỏ mình: "Không cần, cháu hẹn bạn học ngày mai, ở nhà có mấy thứ cần đưa cho bạn ấy."

Tất nhiên đây là một lời nói dối.

"Vậy thì để chú con đưa con về, muộn như vậy con gái về một mình cũng không an toàn."

“Không cần đâu ạ, cám ơn dì.” Tuyên Huỳnh đặt tay lên nắm cửa, dùng sức mở cửa, đối với đám người kia mỉm cười: “ Cháu về đây ạ.”

Diệp Gia Kì đứng tại chỗ, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn làm gì đó, sau đó lại trở về chỗ cũ.

Khi cậu trở về phòng, phần dàn ý của bài văn do Tuyên Huỳnh viết vẫn còn trên bàn. Diệp Gia Kì cầm lên xem xét, thầm nghĩ rằng, cậu thật sự vẫn còn ghét Tuyên Huỳnh lắm.

Bộ dạng xinh đẹp, nhìn thật chán ghét. Thành tích học tập xuất sắc, thật chán ghét. Tính cách hẹ nhàng, thực chán ghét.

Thật khó chịu khi bị so sánh với cô mọi lúc. Cô luôn trốn và khóc sau khi bố mẹ cô qua đời, điều này thật chán ghét. Tỏ ra yếu đuối nhưng lại tỏ ra quật cường không chịu xin sự giúp đỡ của cậu, thật chán ghét.

Dù biết cậu ghét cô nhưng vẫn giúp cậu viết dàn bài một cách nghiêm túc, điều này ... cũng thật chán ghét đi.

Sau khi rời khỏi nhà dì, áp lực đè nén trong l*иg ngực cuối cùng cũng tiêu tan, Tuyên Huỳnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, lấy điện thoại di động ra kiểm tra trạm xe buýt gần nhất.

Ma xui quỷ khiến, cô nghĩ đến những lời nói của Quý Nhược Bạch, mở hộp thoại nói chuyện với người bên kia.

Nói thế nào nhỉ ... Nói thẳng ra là mình rảnh quá, xem qua giống như tìm cớ sinh sự vậy, Tuyên Huỳnh không làm được chuyện này. Nhưng giữa cô ấy và Quý Nhược Bạch thực sự không có chủ đề nào khác, ở phía của đối phương, ước chừng cũng là có việc gì đó giấu đầu hở đuôi.

Cô cân nhắc hồi lâu, nhưng vẫn không có kết quả, cô di chuyển ngón tay khỏi trường nhập liệu, vừa định đăng xuất khỏi WeChat, cô vô tình bấm vào biểu tượng bên cạnh.

Một bong bóng thoại ngắn xuất hiện trên màn hình.

Tuyên Huỳnh vội vàng thoát ra, nhưng kết quả lại bị "Xóa".

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình và thở dài cam chịu, thầm mong Quý Nhược Bạch bỏ qua tin nhắn của cô.

Không như mong muốn, Quý Nhược Bạch nhanh chóng trả lời bằng dấu "?".

Tuyên Huỳnh còn đang suy nghĩ tìm cách thoát ra, Quý Nhược Bạch đã gọi điện trực tiếp, giọng nói mạnh mẽ đầy tùy hứng, làm cô không thể từ chối.

"Cậu đã gửi cái gì vậy?"

Quý Nhược Bạch đi thẳng vào vấn đề.

Tuyên Huỳnh ngồi ở mép bồn hoa trong công viên, nắm lấy ngọn cỏ khô héo mảnh mai: "Tôi gửi nhầm..."

Quý Nhược Bạch cười khẽ, giọng anh trầm thấp gợi cảm muốn gϊếŧ người, tâm trạng anh rõ ràng là rất vui: "Nhớ tôi sao?"

Tuyên Huỳnh ngoan cố chống lại: "Không có, thật sự là gửi nhầm."

Hai người đột nhiên lâm vào khoảnh khắc im lặng, Tuyên Huỳnh khó chịu đổi tay cầm điện thoại, lại nghe đối phương nói.

"Tôi muốn lên giường với cậu."

Phía bên kia Quý Nhược Bạch thật im lặng, xung quanh Tuyên Huỳnh có rất nhiều phụ huynh đưa con đi chơi, vui nhộn gần xa, khi đối phương đột nhiên nói câu này, cô chợt cảm thấy xấu hổ vì sợ bị nghe thấy, hai má phồng lên tức giận nháy mắt bị phiếm hồng. Cô có tật giật mình khẽ liếc nhìn xung quanh, nhận thấy không có ai đang nhìn mình với vẻ kỳ lạ, vì vậy cô hạ giọng với vẻ cảnh báo.

"Tôi đang ở bên ngoài!"

"Cậu đang ở đâu, tôi đến đón."

Anh vừa định rời đi thì Tuyên Huỳnh nghe thấy tiếng sột soạt trên quần áo, những lời lẽ ra phải từ chối định thoát ra từ miệng lại trở thành vị trí của chính mình.

Gió đêm đung đưa, hương hoa bay lả tả, có tiếng người cười đùa, đó là cuộc sống thường ngày bình dị, bình dị nhất. Tuyên Huỳnh nhìn lên những tòa nhà cao tầng, đèn trên cửa sổ bật tắt, không có lấy một cái thuộc về cô.

Cô nhắm mắt lại và tận hưởng giây phút tĩnh lặng hiếm hoi. Tiếng bước chân đến từ phía sau, và khi cô mở mắt ra lần nữa, Quý Nhược Bạch đã xuất hiện trước mặt cô.

Cậu ta đeo khẩu trang, đôi mắt hơi rũ xuống, giống như một con chim mệt mỏi sau một ngày dài bay lượn đang đậu trong tổ. Ánh đèn ven đường phản chiếu vào mắt anh, như những vì sao vỡ vụn và sóng nước, đẹp một cách lạ thường.

Quý Nhược Bạch nhướng mày trong mắt tràn đầy ý cười: "Ngắm ngây người rồi?"

Tuyên Huỳnh thành thật gật đầu, thấy ý cười trong đôi mắt đẹp kia càng thêm nồng đậm, cô gần như chết chìm trong đó.

Cáo trong truyện cổ tích nói với hoàng tử bé: “Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc rồi”.

Cô bây giờ cũng vậy, nhưng cô lại không thể hài lòng với điều đó.

Tuyên Huỳnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên bên cạnh, trong lòng thầm ước.

"Tôi hy vọng hạnh phúc này kéo dài thêm một chút nữa."