Chương 16: Quá đáng yêu

Tuyên Huỳnh vốn tưởng rằng Quý Nhược Bạch sẽ lại đưa cô đến khách sạn lần trước, nhưng sau khi lên xe, đối phương lại nói ra tên một khách sạn cao cấp khác.

Cô ấy kiểm tra một chút, như thường lệ cô rất ngạc nhiên vì mức giá đắt đỏ cho một đêm.

Khoản tiền này có thể trang trải chi phí sinh hoạt cho cô trong nửa tháng ...

Quý Nhược Bạch cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, đồng cảm trả lời cô: "Tất cả chúng đều thuộc quyền sở hữu của gia đình tôi."

Mặc dù từ những cuộc trò chuyện của các bạn nữ trong lớp cô biết rằng gia đình của Quý Nhược Bạch khá giả, nhưng điều này rõ ràng nằm ngoài sức tưởng tượng của Tuyên Huỳnh, cô nói lắp: "Vậy lần trước, cái áo phông kia..."

Quý Nhược Bạch ngẩn người một lúc, trước khi nhận ra rằng cô đang nói về chiếc áo phông đã bị dinh bụi. Anh vốn định nói rằng không sao, nhưng nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Tuyên Huỳnh, anh lại bắt đầu muốn trêu chọc cô, giả bộ khó xử đau khổ.

"Cái đó không đắt lắm đâu..." Anh nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của Tuyên Huỳnh, thay đổi giọng nói: "Nhưng đây phiên bản giới hạn, bây giờ không thể mua được rồi."

Anh cười còn nói thêm: "Tôi đã thử ở nhà rồi, không thể tẩy sạch được."

Tuyên Huỳnh cúi đầu không nói gì cả, loay hoay nghĩ cách bồi thường cho anh. Quý Nhược Bạch thấy cô bất giác cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ, ghé sát tai cô, ánh mắt lóe lên: "Sau này tôi sẽ cho cậu một cơ hội để bồi thường."

Giọng anh khàn khàn, Tuyên Huỳnh cúi đầu xuống, nhìn thấy đường vòng cung ẩn mờ nhô ra giữa chiếc quần ống rộng, ngay lập tức hiểu ra, ấp úng không nói nên lời.

Sau khi đến khách sạn, Tuyên Huỳnh gần như bị Quý Nhược Bạch kéo vào phòng.

Dọc đường đi cô chỉ cúi đầu giống như chim cút, cố gắng phớt lờ ánh mắt của người phục vụ. Ngay khi cánh cửa được mở ra, cô còn chưa kịp bật điện, đã bị Quý Nhược Bạch đẩy vào tường, hai tay của cô dễ dàng bị giữ trên đầu.

Đằng sau bức tường cứng lạnh, trước mặt là ngực của một chàng trai, Tuyên Huỳnh cố gắng tìm kiếm đôi mắt của Quý Nhược bạch trong bóng tối, hơi thở ấm áp dừng lại trên chóp mũi cô trong giây lát, Quý Nhược Bạch cúi xuống, hôn lên phần cổ bị lộ ra của cô.

Anh hôn rất mạnh, môi vô cùng nóng bỏng, vừa mới chạm vào, Tuyên Huỳnh đã rùng mình nhạy cảm. Làn da mỏng manh và mềm mại của cổ bị răng anh cọ xát, sau khi Tuyên Huỳnh đau đớn kêu lên, Quý Nhược Bạch dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ nó, khiến làn da vừa ngứa vừa nóng.

Tuyên Huỳnh gần như mềm nhũn, ngã xuống một cách mất kiểm soát. Trước mặt đột nhiên sáng lên, cô nhắm mắt lại làm quen một lúc, vừa mở mắt ra, đã bị Quý Nhược Bạch làm cho hoảng sợ.

Đối phương mặc quần áo chỉnh tề, nhưng màu mắt lại bị du͙© vọиɠ nhuộm đậm, khóe mắt cũng lộ ra một tia đỏ kỳ lạ.

Cô chưa bao giờ thấy Quý Nhược Bạch như thế này, trong lớp anh luôn điềm tĩnh, tách biệt với đám đông, kể cả lần quan hệ đó Quý Nhược Bạch luôn tỏ ra rất thoải mái.

Dáng vẻ bây giờ không giống như vậy, giống như một con dã thú sổ l*иg, khiến cô có cảm giác sắp bị nuốt chửng, nhưng trong lòng lại vui sướиɠ.

Nguy hiểm nhưng lại quyến rũ.

Hai người loạng choạng đến bên giường, quần áo trên người Tuyên Huỳnh hầu như không cài cúc, lộ ra một chiếc áo ngực màu kem đơn giản, nhưng Quý Nhược Bạch vẫn rất chỉnh tề. Nhìn sự tương phản giữa hai người, hai má cô không khỏi nóng bừng, cố gắng vùng vẫy thoát ra, nhưng Quý Nhược Bạch đã giữ chặt eo cô, cô bị kéo trở lại mép giường.

Hai bờ mông dập vào háng Quý Nhược Bạch một cách mãnh liệt, qua nhiều lớp vải, dươиɠ ѵậŧ vừa cương lên đã ở giữa giữa hai chân của Tuyên Huỳnh.

"Đừng chạy trốn."

Quý Nhược Bạch thở hổn hển, giọng nói của anh xuyên từ tai đến não, Tuyên Huỳnh nghe thấy giọng nói của anh, thân dưới đã muốn chảy nước rồi. Quý Nhược Bạch chạm vào khóa áo ngực sau lưng cô, nhẹ nhàng nhấc nó lên, bộ ngực trắng nõn và mềm mại của cô gái lộ ra, ngượng ngùng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở của cô.

"Sợ không?"

Quý Nhược Bạch hỏi, đôi mắt nhìn chăm chăm vào con mồi dưới mình. Tuyên Huỳnh lắc đầu, mím môi, bộ dạng tự nguyện dâng hiến, lộ ra hoàn toàn trước mặt anh.

“Ngoan lắm.” Anh thành tâm khen ngợi, vươn tay ôm lấy vòng eo mỏng manh của Tuyên Huỳnh, cởϊ qυầи của cô gái ra, lộ ra qυầи ɭóŧ cotton có hình con thỏ.

Tuyên Huỳnh dùng hai tay che mắt anh lại, cô giận giữ và xấu hổ muốn chết: "Anh đừng có nhìn..."

Quý Nhược Bạch ngoảng mặt làm ngơ, đưa tay ra xoa tấm vải bị nước bẩn nhuộm đen: "Thật đáng yêu."

Rồi trong ánh mắt e thẹn và khao khát của Tuyên Huỳnh, gạt rào cản ẩm ướt sang một bên và đút ngón tay vào cái lỗ mềm mại và non nớt.