Chương 14: Ghen tị

"Đến rồi."

Giọng nói của người chú kéo Tuyên Huỳnh ra khỏi hồi tưởng, cô bước ra khỏi xe. Cả gia đình ba người phía trước đang tận hưởng hạnh phúc, Tuyên Huỳnh đợi phía sau, ánh đèn trên cao của nhà để xe trải dài những bóng đen, ở trên nền plastic xanh đậm dương nanh múa vuốt.

Về đến nhà, dì đưaTuyên Huỳnh đi ăn tối, bốn người ngồi quanh bàn, Diệp Gia Kì ngồi đối diện với Tuyên Huỳnh, cô cúi đầu không liếc mắt nhìn đối phương.

"Tiểu Huỳnh trông con gầy đi nhiều đấy, chắc là đã ăn không ngon trong một thời gian rồi." Dì nói, thêm một món nữa vào bát của cô, và thở dài: "Con đã quen với cuộc sống một mình chưa?"

“Vâng, rất tốt ạ.” Tuyên Huỳnh đáp.

"Nếu không thì con về ở với bọn ta, mấy tháng nữa con học lớp 12 rồi, cần phải có người chăm sóc."

Diệp Gia Kì đột nhiên ho khan một tiếng, Tuyên Huỳnh cười nhẹ: "Không sao, cám ơn dì, đến năm ba lớp 12 con sẽ trọ tại trường luôn cũng được ạ."

Dì cô khẽ mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng bà ấy lại không nói gì.

"Việc trọ ở trường cũng tốt ... Trọ ở đấy được các giáo viên trực tiếp quản lý trông nom nó cũng sẽ thuận tiện học hành hơn."

Bà và chồng mình nhìn nhau và tránh chủ đề một cách vòng vo.

Thức ăn trong bát với màu sắc hấp dẫn và mùi thơm phức bỗng mất đi sức hấp dẫn, Tuyên Huỳnh ăn cơm không có mùi vị cảm giác như đang nhai sáp, sau khi ăn xong miễn cưỡng đặt bộ đồ ăn và đũa xuống: "Em không phải muốn xem viết văn sao?"

Giống như hầu hết các cậu bé cùng tuổi, căn phòng của Diệp Gia Kì khá bừa bộn.

Tuyên Huỳnh nhìn cậu ta từ trên bàn rút ra một tờ giấy trong một tệp giấy kiểm tra, lắc lắc đưa cho cô: "Đây."

Cậu nhường ghế cho Tuyên Huỳnh ngồi vào bàn. Tựa đề bài văn chỉ vỏn vẹn vài dòng, tuy không khó nhưng để viết ra cái mới vẫn cần một công sức đáng kể. Tuyên Huỳnh lấy một tờ giấy và liệt kê một số điểm đầu vào, và ra hiệu cho Diệp Gia Kì đến và chọn một cái.

Diệp Gia Kì cúi người nhìn lướt qua, sau đó vươn tay gõ trên tờ giấy: "Đây là..."

Anh chọn một cái mà Tuyên Huỳnh cho là dễ nổi bật nhất, cô gật đầu và tiếp tục phác thảo. Diệp Gia Kì đứng sang một bên, tóc đuôi ngựa sau đầu của Huyền Ưng di chuyển, nhất thời lộ ra một mảng da trắng như tuyết sau gáy, anh nhìn chằm chằm nó hồi lâu, sau đó đột nhiên đưa mắt chuyển tầm mắt, nhìn lên tấm áp phích của ngôi sao bóng đá trên tường.

"Phần mở bài trực tiếp nêu lên luận điểm." Tuyên Huỳnh giải thích cho cậu sau khi viết xong dàn bài: "Viết luận ý phù hợp với lý luận cuộc sống, đừng nói những lời sáo rỗng nhiều."

Cô nói chi tiết cẩn thận, nhưng Diệp Gia Kì lại có chút lơ đễnh. Mùi nước giặt nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể Tuyên Huỳnh, khi cậu hơi quay mặt sang một bên, có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh mảnh khảnh của cô từ đường viền cổ áo không được thắt chặt.

Tuyên Huỳnh là một người chị rất khó chịu, Diệp Gia Kì luôn khẳng định về điều đó.

Mặc dù cậu ấy và Tuyên Huỳnh có mối quan hệ tốt từ trước khi họ bắt đầu đi học trên lớp, nhưng vì hai người họ học chung một trường, Tuyên Huỳnh trở thành "con nhà người ta trong truyền thuyết" mà bố mẹ cậu ấy hay nhắc tới, đè bẹp lòng tự trọng kém cỏi của Diệp Gia Kì về mọi mặt.

Vào các ngày trong tuần, điều mẹ cậu thường hay nói nhất là "Tôi nghe nói rằng Tuyên Huỳnh lại là học sinh đứng đầu trong lớp của con bé", sau đó bà sẽ chỉ tay về phía cậu ấy và hỏi tại sao hai người đăng ký cùng một lớp học ngoại khóa, nhưng Diệp Gia Kì không thể đạt được mức điểm như Tuyên Huỳnh.

Theo thời gian, sự bất mãn của cậu ấy với người chị gái này ngày một tăng lên, cuối cùng đã bùng phát ở một điểm mấu chốt.

Sau nhiều năm, khi gặp lại Tuyên Huỳnh, khác với vẻ ngoài dịu dàng, ôn hòa thường ngày, cô gái trong mắt cậu giờ đây lại trở nên im lặng và ủ rũ. Diệp Gia Kì nhìn đối mặt với sự quan tâm và chào hỏi của bố mẹ cậu trong ngày hôm nay, nhưng cô trông vẫn có vẻ chán nản, sự sa sút của cô ngày càng nghiêm trọng. Ngoài ra, Tuyên Huỳnh luôn trốn trong phòng và khóc thầm vào ban đêm, trốn trong chiếc giường qua bức tường mỏng, cậu đồng thời cảm thấy đáng thương cũng cảm thấy cô thật phiền toái.

Tin tức mà Tuyên Huỳnh đề nghị dọn ra ngoài là những tất cả những gì về cô mà mẹ cậu nói với cậu ấy.

Đáng lẽ cậu phải vui, nhưng khi cậu nằm trên giường vào ban đêm, khung cảnh cuối tuần hiện lên trong đầu cậu. Cậu và bố mẹ đang chọn quần áo trong trung tâm thương mại, vô tình nhìn lại, Tuyên Huỳnh đang đứng ở khoảng cách 35 mét, ngây người nhìn họ, sau khi bị phát hiện, cô cười yếu ớt nhìn cậu, rồi đưa mắt nhìn về phía tấm kính cửa sổ bên cạnh cô ấy.

Diệp Gia Kì ngay lập tức hiểu ra rằng cảm xúc của cậu ấy đối với Tuyên Huỳnh được gọi là ghen tị.