Chương 71: Đại sư huynh công vị đu đủ (2)

Về phần vị hôn thê cũ của mình, nguyên chủ đã hoàn toàn bị nuôi thành vặn vẹo bày tỏ: Nếu nàng là người của ta, cho dù là quả phụ, cũng phải an phận giữ mình cho ta.

Không ai nghi ngờ động cơ gϊếŧ người của nguyên chủ —— người trong giang hồ đều biết sư phụ của y là Bào Thức xuất thân từ Bắc Nguyên kiếm phái, có thù oán với Hạ gia, cho nên chỉ cho rằng y là do sư phụ ra lệnh.

Nguyên chủ không thèm để ý người khác nghĩ như thế nào về mình, y cũng không có ý định báo thù hay cưới vợ, trong lòng y chỉ có một chấp niệm, đó chính là trở nên mạnh mẽ.

Y muốn trở thành người mạnh nhất trong võ lâm!

Mà bước đầu tiên y thực hiện chính là thay thế sư phụ của mình.

Một năm trước, y lợi dụng việc Bào Thức luyện công đang tẩu hỏa nhập ma, gϊếŧ ông ta rồi chiếm những bí kíp võ công mà ông ta đã thu thập và tạo ra trong nhiều năm cho riêng mình, sau đó kế nhiệm vị trí giáo chủ Ma giáo đời thứ hai.

Trong số đó có công pháp tối cao của Ma giáo ——《U Minh Cửu Quyết》.

Nguyên chủ gấp rút bế quan tu luyện, nhưng không ngờ Bào Thức đã sớm để lại một cái cạm bẫy trong bí kíp 《U Minh Cửu Quyết》, y sơ ý tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến nội lực toàn bộ được kí©h thí©ɧ, gân cốt đảo ngược, tu vi nhiều năm của y gần như bị phá hủy. Không thể làm gì, nguyên chủ chỉ có thể lựa chọn phế bỏ tu vi võ công, lần nữa tu luyện.

Nhưng điều mà nguyên chủ không ngờ tới là tình trạng của mình đã bị tả hộ pháp đầy tham vọng trong giáo phát hiện, người sau giữ kín bí mật nhưng lại âm thầm bắt đầu tính kế để y bước vào vết xe đổ của Bào Thức.

Tuy nhiên, ngay khi nguyên chủ rời khỏi Ma giáo và định tìm một nơi an toàn để phế và tái tạo lại võ công, y lại nghe Hạ Tâm Nhã muốn cắm sừng mình. Đó là lý do tại sao nguyên chủ lại xuất hiện ở đây —— y muốn gϊếŧ Mạc Quan Sư trước khi phế bỏ võ công của mình.

Mà khi nguyên chủ tiến vào núi Mạc Tà, tả hộ pháp đi theo phía sau chờ cơ hội ra tay, nguyên chủ đột nhiên mất cảnh giác lập tức bị trọng thương. Nguyên chủ mất hết nội lực, tuy có một chiêu tuyệt sát nhưng cũng không còn sức lực, chật vật chống đỡ, cuối cùng vẫn chết dưới kịch độc.

【Hệ thống: Kim thêu, đam mê giả gái, giáo chủ Ma giáo... Chủ nhân, tôi dường như có quen biết một người như vậy. 0 v 0】

【Cẩu Lương: Nếu chọn cho tôi một ký chủ tôi không nắm được, bây giờ cậu có thể suy nghĩ muốn chết như nào rồi đấy.】

【Hệ thống:... Hu.】

【Đinh, thông tin cơ bản của mục tiêu đã rà quét xong!】

Tên: Nhạc Khiêm

Giới tính: Nam

Tuổi: 19 tuổi

Chiều cao: 189 cm

Ngoại hình: ★★★★★

Trí lực: ★★★★★

Thể lực: ★★★★★

Sức khỏe: ★★★★★

Tiềm năng: Cấp S

Độ hảo cảm hiện tại: -100.

Những con số in đậm đỏ như máu khiến người chấp hành và cả hệ thống thoáng chốc rơi vào sự im lặng quỷ dị.

Sau một hồi.

【Cẩu Lương:... Bây giờ, cậu suy nghĩ xong chưa?】

【Hệ thống: Nhất định là Chủ Thần lưu lại đường truyền màu xanh lục lại gặp trục trặc rồi! Đó không phải là lỗi của tôi, cậu phải tin tưởng tôi, chủ nhân (/TДT)/】

Cẩu Lương mệt mỏi bắt đầu đọc thông tin của mục tiêu.

Mặc dù Nhạc Khiêm năm nay mới 19 tuổi nhưng hắn đã là đệ tử đứng đầu của một phái nổi tiếng trong giang hồ.

Hắn xuất thân trong gia tộc lớn về võ thuật, vì căn cốt hiếm thấy mà hắn đã được chưởng môn Nam Sơn kiếm phái của Ngự Kiếm Minh kiên quyết thu làm đồ đệ trong buổi lễ thôi nôi, trở thành đệ tử đầu tiên của Tư Đồ chưởng môn. Bởi vì thiên phú hơn người của mình, Nhạc Khiêm đã học được tất cả các kiếm pháp và nội công tâm pháp của Nam Sơn kiếm phái khi chưa đầy mười tuổi, bắt đầu tự sáng tạo võ công, cũng không ai dám coi thường hắn vì tuổi còn trẻ.

Sau đó, hắn đã giành được quán quân trong cuộc đấu võ 5 năm một lần của năm môn phái lớn, năm mười bốn tuổi hắn đứng đầu danh sách thiếu niên anh hùng do giang hồ Bách Hiểu Sinh đặt ra.

Tuy nhiên, cũng chính vào năm này, cả nhà họ Nhạc bị Ma giáo gϊếŧ hại.

Trong lúc đau buồn, Nhạc Khiêm xúc động lén trốn xuống núi, muốn một mình tiến sâu vào Ma giáo để gϊếŧ Bào Thức trả thù cho cha mẹ, nhưng không ngờ gặp phải một cơn bão trong sa mạc.

Các cao thủ võ lâm thích quyết đấu trong sa mạc, từ xưa đến nay thương vong vô số, thi thể và binh khí của bọn họ chìm trong cát vàng trước nay hậu nhân chưa ai từng tìm thấy. Ai có thể ngờ rằng bọn họ bị gió và cát cuốn về một chỗ trong sa mạc, sau nhiều năm đã biến thành một thánh địa võ lâm chưa được khám phá, Nhạc Khiêm đã bị cơn bão cuốn vào đây khi tỉnh dậy.

—— Hào quang nhân vật chính tuyệt đối, không gặp vách núi cũng có kỳ ngộ.

Nhạc Khiêm đã mất ba năm để tiếp nhận những bí kíp do những hài cốt đó để lại, hắn đã đạt được thành công lớn trong võ công. Ý thức được rằng mình có đủ sức mạnh để đấu một trận với Bào Thức, hắn đã chôn cất những tiền bối này cùng vũ khí của họ, rồi đến Ma giáo để báo thù.

Không ngờ, vừa bước vào thành trấn ốc đảo, hắn đã bị Tư Đồ chưởng môn người tìm đồ đệ đến sắp phát điên bắt được, cưỡng ép đưa hắn trở về.

Nhạc Khiêm trời sinh tính tình quật cường, thề muốn báo thù, Tư Đồ chưởng môn cũng không làm sao được.

Thiên tài luyện võ trăm năm khó gặp, đồ đệ tốt lên trời xuống đất cũng không cầu được, dù sao Tư Đồ chưởng môn cũng không thể để hắn đi chịu chết được. Vì thế ông nói với Nhạc Khiêm, chỉ cần hắn đột phá tất cả kiếm trận mà các tiền bối trong phái để lại, ông sẽ đồng ý để hắn xuống núi. Nhạc Khiêm lại mất hơn hai năm để đột phá gần một nghìn kiếm trận lớn nhỏ do các tiên hiền của môn phái để lại, vừa mới xuất quan thì được tin Bào Thức đã chết trong tay đồ đệ của mình cũng chính là nguyên chủ.

Nhạc Khiêm uể oải một thời gian, cho đến khi Tư Đồ chưởng môn thật sự không thể chịu đựng được nữa, vì vậy mới lấy cớ để hắn đến sơn trang Mạc Tà dự tiệc cưới thay mình, đuổi hắn xuống núi.

Cẩu Lương có thể hiểu được lòng căm thù đến tận xương tủy của hắn đối với Bào Thức và Ma giáo, nhưng... Đối mặt với tình yêu sâu sắc của -100 như này, Cẩu Lương chỉ có thể rơi lệ thành biển.

Dù rất không muốn đối mặt với hiện thực, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

"Đại sư huynh, vị cô nương này tỉnh rồi!"

Với giọng nói hân hoan của một thiếu nữ, có ai đó mở cửa và bước vào, sải bước về phía cậu.

Cẩu Lương lông mi run rẩy, sắp tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê ——

【Hệ thống: Đinh, nhắc nhở ấm áp, tả hộ pháp đang như hổ rình mồi ở gần sơn trang Mạc Tà, xin chủ nhân hãy chú ý không OOC nha.】

【Cẩu Lương đang muốn giả vờ yếu đuối dùng mỹ nhân kế:...】

Cẩu Lương mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sát ý cùng cảnh giác, cậu bóp chặt cổ họng của người tới, gắt giọng quát: "Ngươi là ai!"

Cậu vẫn rất yếu ớt, giọng nói một trời một vực với sự uy nghiêm mà cậu nghĩ, dường như không có một chút uy hϊếp nào, nhưng sự sắc bén trong đôi mắt kia tuyệt đối không thể giả bộ, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Nhạc Khiêm còn chưa kịp làm gì, tiểu sư muội bên cạnh hắn đã bị cặp mắt sói đơn độc này dọa sợ đến mức không rét mà run, hét lớn: "Buông đại sư huynh của ta ra!"

Nhạc Khiêm gỡ bàn tay yếu ớt vô lực chỉ còn phô trương thanh thế hão vì hôn mê ba ngày không ăn cơm của Cẩu Lương ra, hắn cười trấn an sư muội nói rằng mình không sao, rồi nói với Cẩu Lương: "Cô nương, tại hạ là Nhạc Khiêm đệ tử phái nam của Ngự Kiếm Minh, đây là tiểu sư muội của tại hạ Tư Đồ Sương. Xin cô nương hãy yên tâm, bọn ta tuyệt đối không có ác ý với cô."

"Ngươi chính là Nhạc Vô Địch?"

"..." Khuôn mặt tươi cười của Nhạc Khiêm đông cứng lại, hắn cười gượng nói: "Không ngờ cô nương lại biết biệt danh của ta, ha ha, thật trùng hợp, không biết ta nên xưng hô với cô nương như thế nào đây?"

Trong mắt Cẩu Lương hiện lên ý cười.

Khi Tư Đồ chưởng môn giành được đồ đệ quý giá này thường khoe khoang khắp nơi, một ngày nọ không biết bị cái gì kí©h thí©ɧ, ông ta kéo đồ đệ của mình ồn ào muốn hắn đổi tên, nói thẳng đồ đệ của Tư Đồ Trường Thiên ta cần Khiêm cái gì mà Khiêm, từ hôm nay trở đi con được gọi là Vô Địch! Sau khi vấn đề này được Bách Hiểu Sinh lan truyền, nó đã trở thành một trò cười trong một thời gian và Nhạc Khiêm cũng có biệt danh là Nhạc Vô Địch từ đó.

Tuy nhiên, bản thân hắn không hề thích xưng hô này.

Cẩu Lương thầm nghĩ: Hài lòng đi, thiếu niên, ít nhất sư phụ ngươi không gọi ngươi là Bất Quần. (*Không hòa nhập)

Cậu ngồi dậy, không trả lời câu hỏi của Nhạc Khiêm, mà nhàn nhạt nói: "Rót nước."

Tư Đồ Sương bị giọng điệu đương nhiên của cậu làm cho ngã ngửa: "Cô!"

Nhạc Khiêm lại rất phối hợp mà rót cho cậu một ly nước, trên mặt vẫn mỉm cười.

Nhạc Khiêm này cho người ta cảm giác giống như trong lời đồn, công tử ôn hòa, đoan trang như ngọc. Cẩu Lương liếc mắt đánh giá hắn, rõ ràng hắn có một đôi mày kiếm cùng đôi mắt sáng, nhưng bởi vì lông mi vừa dày vừa dài, che đi sự sâu thẳm trong mắt, dường như còn có tính cách rất hay cười, sự lạnh lùng trong đôi mắt đó cũng đã được hóa giải, thoạt nhìn hắn thực sự rất hào phóng và rộng rãi...

Nhạc Khiêm đưa nước cho cậu: "Cô nương đã hôn mê ba ngày ba đêm, cũng may chất độc đã được giải trừ, giờ cô thấy đỡ hơn chưa?"

"Tàm tạm." Cẩu Lương cẩn thận ngửi ngửi một cái, xác định không có độc sau đó uống một hơi, cuối cùng mới nói: "Là ngươi đã cứu ta?"

Nhạc Khiêm gật đầu: "Không biết cô nương làm sao chọc phải Ma giáo, lại bị tả hộ pháp kia suýt chút nữa lấy mạng của cô vậy?"

"Khi nào thì Ma giáo lại cần lý do để gϊếŧ người hả?" Cẩu Lương tùy ý liếc hắn một cái: "Ta nghe nói Nam Kiếm Nhạc Khiêm võ công cao siêu, xin hỏi ngươi, ngươi lấy được đầu của gã chưa?"

Nhạc Khiêm không nói nên lời, vô cớ nhìn thấy hai từ rác rưởi trong mắt Cẩu Lương.

Tư Đồ Sương cả giận nói: "Này, thái độ của cô là sao chứ! Đại sư huynh ta là có lòng cứu cô, cô còn không quỳ xuống cảm tạ, còn dám nói chuyện với sư huynh ta như vậy!"

Nữ nhân vốn có chút ác cảm với những người cùng giới đẹp hơn mình, đương nhiên không thể nhịn được khi nhìn Cẩu Lương coi thường đại sư huynh mà mình ngưỡng mộ nhất. Nhạc Khiêm còn chưa kịp ngăn cản cô nói lời vô lễ, Cẩu Lương đã đứng dậy, đi tới trước mặt cô, dùng ngón tay thon dài nâng lên mặt cô, cúi người cười nói: "Tiểu mỹ nhân, cô cười lên còn đẹp hơn đấy."

Trên mặt Tư Đồ Sương bỗng dưng đỏ bừng, hoảng sợ bỏ chạy: "Ta... ta đi mời Kỷ sư thúc."

Cẩu Lương cười lớn, sai Nhạc Khiêm rót cho mình một ly nước khác, cậu cầm lấy nói: "Tiểu mỹ nhân này xem ra rất thích ngươi."

Nhạc Khiêm rất vui vẻ nói: "Cô nương, cô hiểu lầm rồi, tiểu sư muội trẻ người non dạ, nếu có gì đắc tội, mong cô nương thứ lỗi."

Cẩu Lương liếc nhìn hắn một cái, đúng là cô còn trẻ, nhưng tình yêu mới chớm nở với đại sư huynh của mình cũng là thật. Ngẫm lại cũng phải thôi, có một đại sư huynh diện mạo anh tuấn, võ công cao cường còn ôn nhu ân cần, e rằng không chỉ trêu ghẹo mỗi tiểu cô nương đang tuổi thiếu niên này. Cố nén không vui trong lòng, Cẩu Lương đặt ly nước xuống, nói: "Ta tên là Diệp Quy, ngươi đã cứu ta, muốn ta báo đáp ngươi thế nào?"

Nhạc Khiêm: "Diệp cô nương khách sáo rồi, chuyện nhỏ không tốn sức gì không cần lo lắng."

Cẩu Lương thản nhiên gật đầu: "Nhớ đấy, ngươi đã không muốn, ta cũng không nợ ngươi."

Nhạc Khiêm: "..."

Ô, hình như đây không phải là anh hùng cứu mỹ nhân như sư phụ nói...