Chương 69: Ảnh vệ công vị quất ngọt (27)

Chung Siêu và Chung Việt hét lên, Chung Việt càng không nhịn được từ dưới đất đứng dậy muốn cướp đoạt, nhưng lại bị một lực lượng vô hình đẩy lùi, ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu đen nữa.

"Việt Nhi!"

Lúc này đây, ngoại trừ Chung Siêu và cha của y thì không có ai chú ý đến Chung Việt trên mặt đất.

Cẩu Lương giơ tay, sáo ngọc Hỏi trời không chút do dự bay vào trong tay cậu, ngón tay lướt qua thân sáo, sáo ngọc phát ra tiếng kêu vui tai.

"Nếu đã biết là lệnh Hỏi trời, tại sao ngươi không quỳ xuống?"

Cẩu Lương nhìn về phía người Chung gia, ý chỉ của sáo ngọc, một lực nặng nề đè lên đầu bọn họ, khiến người Chung gia toàn thân đổ mồ hôi lạnh hai chân run rẩy, bọn họ gần như đầu hàng trong vô thức, quỳ trên mặt đất.

Một người, hai người... người Chung gia quỳ đầy đất, ngay sau đó Chung tộc trưởng cũng hoảng sợ quỳ xuống, miệng xưng: "Đại đệ tử đời thứ 109 của Chung thị Thiên Cơ cùng toàn tộc cung nghênh mệnh chủ, kể từ đây tộc Thiên Cơ chỉ nghe lệnh của một mình ngài, nguyện làm trâu làm ngựa vì ngài!"

Những người khác cùng kêu lên nói: "Chung thị Thiên cơ, cung nghênh mệnh chủ!"

"Không, không thể nào!" Chung Việt đẩy huynh trưởng ra che ngực hét lớn: "Không thể nào! Ta mới là người thiên mệnh chân chính! Ta mới đúng!"

Cẩu Lương cười ra thành tiếng.

Cậu đứng lên đi về phía Chung Việt, hai chân tựa hồ có gió tự động nhấc lên, mỗi một bước mà cậu đi, vết sẹo trên mặt đều biến mất, lộ ra dung mạo tuấn mỹ vô song.

Những tia sáng màu vàng ẩn chứa sức mạnh thần bí nhất trên thế giới lưu chuyển xung quanh cậu, khiến mọi người sợ hãi không dám nhìn thẳng.

Chung Siêu và cha Chung đều không chịu nổi sự uy áp quỳ rạp trên đất, Chung Việt ngoan cố không chịu đầu hàng, khuôn mặt nhăn nhó nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại uy thế của Cẩu Lương, ngã xuống đất.

Cẩu Lương đứng yên trước mặt Chung Việt, cúi người nhìn y.

Trong đôi mắt kia ẩn chứa ý cười, đó là sự hời hợt nhất và cũng là sự khinh thường sâu sắc nhất, cậu nâng cằm Chung Việt lên cười khẽ, giống như đang thường thức một tác phẩm đáng tự hào.

"Ngươi có biết, ta kế thừa Hỏi trời, hoàn thành thiên mệnh khi nào không?"

"Còn nữa, chuyện này ta cũng phải cảm tạ ngươi, nếu như không phải ngươi cùng Lý Ngạn đẩy ta vào chỗ chết, để ta vượt qua kiếp nạn, chỉ sợ ta đã chết trên đường chạy trốn rồi." Cẩu Lương nói: "Ngươi có biết tại sao ta trở thành người thiên mệnh từ lâu, nhưng không hạ lệnh cho tộc Thiên Cơ, lại để cho ngươi làm loạn tình hình kinh thành không?"

"Đó là bởi vì ta muốn nhìn ngươi dốc hết sức lực trở thành người thiên mệnh, muốn nhìn ngươi tự mình đẩy bản thân và Lý Ngạn vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, bằng không làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng ta?"

"Nói cho ta, cảm giác này như thế nào, hử?"

"Không, không thể nào... Là ta, phải là ta..."

Chung Việt đã hoàn toàn sụp đổ.

Cẩu Lương tặc lưỡi chán ghét buông y ra, ngay sau đó nhìn về phía Lý Ngạn, khuôn mặt xinh đẹp đó khắc sâu vào đôi mắt của Lý Ngạn, điều này khiến Lý Ngạn trong phút chốc nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chung Cố.

Rặng liễu trong trẻo, thanh niên tao nhã dựa vào cây liễu nhàn nhã chơi đùa, quay đầu nhìn lại khiến thiên hạ này trở nên nhạt nhoà.

Mà bây giờ...

"Trường... Trường..."

Lý Ngạn cố gắng hết sức muốn nói gì đó, Cẩu Lương ân cần đi về phía hắn, "Ngươi muốn nói, Trường Khanh ta sai rồi, ngươi hối hận vì đã đối xử với ta như vậy, ngươi vẫn yêu ta phải không?"

Lý Ngạn hấp tấp gật đầu, trong mắt chảy ra lệ nóng.

Cẩu Lương cười một tiếng, lại tiếp một tiếng, giống như nghe một trò cười. Cậu phất tay áo nhìn về phía Chung Việt, "Bây giờ, ngươi nên biết vì sao bản thân không thể hoàn thành thiên mệnh chứ? Cho dù không có ta, ngươi cũng không làm được, bởi vì người đàn ông này, hắn chỉ yêu bản thân mình, chưa từng yêu ngươi. Hắn yêu chỉ là thân thể không biết tự ái của ngươi, hắn yêu chỉ là thân phận người thiên cơ của ngươi, chưa bao giờ biết Chung Việt ngươi. Như vậy, làm sao ngươi có thể không thất bại chứ?"

Chung Việt lại ho ra máu, nhìn về phía Lý Ngạn ánh mắt như muốn băm hắn thành từng mảnh.

Cẩu Lương vui vẻ ngồi xuống, "Chung Thị Thiên Cơ, ta lại hỏi ngươi, mưu toan gϊếŧ hại mệnh chủ, cần phải chịu sự trừng phạt gì?"

"Phải xoá tên khỏi tộc, thiên đao vạn quả."

"Ta đã kế thừa thiên mệnh từ lâu, Chung Siêu lại năm lần bảy lượt hại tính mạng của ta, ngươi nói hắn, có nên gϊếŧ hay không?"

Chung tộc trưởng cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới nói: "Nên."

"Rất tốt." Cẩu Lương nhìn về phía Chung Việt, "Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội cứu rỗi, đi gϊếŧ tên tội nhân này, ta sẽ cho phép ngươi lập công chuộc tội, giữ lại tính mạng của ngươi."

Chung Việt: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"

Cha Chung Chung Siêu đều kinh hãi mà nhìn về phía Cẩu Lương, người sau cười nói: "Nếu ngươi không muốn...... Tộc trưởng ngươi nói cho hắn, hủy dung mạo mệnh chủ, làm nhục mệnh chủ, thì là tội gì."

Chung tộc trưởng hung hăng mà nhắm mắt lại, "Phải xoá tên khỏi tộc, cắt bỏ tứ chi, cho chó hoang và kền kền ăn."

Cẩu Lương vừa lòng cười, nhìn Chung Việt run bần bật: "Ngươi muốn như thế nào? Muốn bị phạt cùng huynh trưởng ngươi, hay là vứt bỏ hắn bảo vệ bản thân?"

Chung Việt khóc rống thất thanh, cha Chung sợ hãi dập đầu: "Chủ nhân, nể tình hai đứa nhỏ ngu dốt, hãy tha cho chúng một mạng đi!"

Cẩu Lương kinh ngạc, "Sao, ngươi nghĩ rằng ta là người rộng lượng như vậy sao? Chung Việt, ta cho ngươi thời gian một tuần trà, nếu ngươi không động thủ, theo quy tắc gia tộc tay chân ngươi sẽ bị chặt, làm thành nhân côn ném vào vùng núi cằn cỗi, cho dù không đủ chó hoang cắn xé, cũng phải lẳng lặng nhìn cơ thể của bản thân hư thối... Yên tâm, ta nhất định không để ngươi chết quá nhanh, nhất định khiến ngươi hưởng thụ cảm giác chờ chết."

Chung Việt mặt không còn chút máu, không đến thời gian một tuần trà, y đã nhìn về phía Chung Siêu, "Ca, ca...... Tha thứ cho đệ."

Chung Siêu mở to hai mắt, mới nói một tiếng Việt Nhi, đã bị y một nhát cắt vỡ yết hầu.

"Siêu nhi!!"

Cha Chung nhào tới, cố gắng muốn che lại cổ đang phun máu của Chung Siêu, nhưng máu cùng với sinh mạng của Chung Siêu đang trôi đi qua khe hở ngón tay.

Chung Việt vừa khóc vừa ôm lấy bản thân, "Ta làm rồi, ngươi không thể gϊếŧ ta, không thể gϊếŧ ta!"

Cẩu Lương cười nhạo, nhìn về phía nhóm người Chung gia đang ngạc nhiên, "Thấy đó, đây là người thiên mệnh mà các ngươi xem trọng ư?"

Thấy sắc mặt bọn họ trắng bệch, Cẩu Lương đứng lên, "Chung Thuyên, dẫn hai người bọn họ đi. Về phần các ngươi, mau trở về núi Thiên Cơ, đến điện Thiên Cơ quỳ xuống, sau khi ghi nhớ gia quy và biết phải làm gì với hậu duệ Chung gia thì hẵng đi ra."

Khuyển Nhất nhận được mệnh lệnh của thủ lĩnh, nhấc Chung Việt và Lý Ngạn trên tay.

Giam cầm trên người mọi người đều được giải trừ, thấy Cẩu Lương sắp rời đi, Võ Đế hét lớn:

Mọi người trên người giam cầm giải trừ, thấy Cẩu Lương phải đi, Võ Đế hét lớn: "Trường Khanh, ngươi đã trở thành người thiên mệnh có thể mượn tuổi thọ với trời, mau cứu trẫm!"

Cẩu Lương dừng lại, trước tiên nhìn hắn nói, "Ta có thể, nhưng ta, vì sao phải cứu ông?"

"Ngươi, sau khi ngươi là quốc sư, nhiều thế hệ phụ tá hoàng thất Đại Lương ta ——"

"Làm sao, sao không nói tiếp đi?" Cẩu Lương khinh miệt thu hồi tầm mắt, "Sống chết có số, ông đáng chết từ lâu rồi."

Cẩu Lương giơ sáo lên thổi, sau đó mắt các trọng thần trong điện bắt đầu tan rã, tiếng sáo kết thúc thì toàn bộ đều ngã xuống đất, khi tỉnh lại đã quên hết mọi thứ về Cẩu Lương. Về phần gia tộc Lý thị... Lý Tích nhìn Lý Ngạn bị mang đi và Võ Đế đang hộc máu, lại nhìn An vương đã mất đi khả năng nối dõi đứng lên. Còn An vương nhìn thấy Ngưu Bút, phụ tá đáng tin cậy nhất của mình, quỳ gối trước Cẩu Lương và Chung Thuyên, cùng bọn họ rời đi, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác ớn lạnh thấu xương...

Hắn cuối cùng cũng hiểu, bản thân từ đầu chí cuối, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Cẩu Lương mà thôi.

Ngày đó, trên đại điển kế vị thái tử bị ám sát bỏ mình, Lý Tích lấy lý do Võ Đế mưu hại huynh trưởng đoạt vị mà giành được đại nghĩa, ép Võ Đế nhường ngôi cho hắn, còn An vương bị vạch trần gốc con cháu bị tổn hại đã bất tỉnh nhân sự từ lâu.

Cẩu Lương không quan tâm nữa, cậu mang theo Chung Việt và Lý Ngạn rời đi, tốt bụng cứu lấy tính mạng Lý Ngạn, sau đó cho Chung Việt uống loại thuốc mà lúc trước y đã cho nguyên chủ uống, rồi giam hai người bọn họ cùng nhau.

Những người nhìn nhau không vừa mắt, ngày ngày gặp nhau, Chung Việt đòi hỏi quá nhiều, chỉ ba ngày đã hút cạn tinh khí của Lý Ngạn, lại khó đứng dậy.

Hắn mắng chửi Lý Ngạn là phế vật, sau đó Cẩu Lương phái người tới cho y cứu rỗi.

Lý Ngạn nhìn Chung Việt, cuối cùng vào một ngày nào đó, hắn muốn bóp chết Chung Việt, rồi hai con chó cắn nhau. Lý Ngạn cuối cùng ấn đầu Chung Việt đập vào tường kết thúc tính mạng của y, mà chính hắn cũng mất máu mà chết vì vết thương Chung Việt đâm bị rách ra.

Hắn không cam lòng mà ngã trên mặt đất, trong miệng kêu: "Chung Cố, Trường Khanh, cứu ta." Cuối cùng cũng giống như Chung Việt chết không nhắm mắt.

Khoảnh khắc hắn tắt thở, hồn lực phụ của nguyên chủ đã hoàn toàn được thanh lọc.

*

Mười lăm năm sau.

Sáng sớm một ngày nọ, Cẩu Lương đang ngồi trước gương, Chung Thuyên vấn tóc giúp cậu.

Người trong gương nở nụ cười thật sâu, hai lúm đồng tiền rất bắt mắt, Chung Thuyên thất thần lẩm bẩm: "Hố Nhỏ, hôm nay ngâm suối nước nóng được không?"

Mười năm trước, sau khi đạt được 100 độ hảo cảm của mục tiêu, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 99%, Cẩu Lương kinh hãi không thôi, không chỉ tuyên bố chất độc của mình đã được giải trừ còn không cần Chung Thuyên giải độc nữa, sau đó thậm chí cậu không dám hôn Chung Thuyên suốt ba tháng. Thủ lĩnh ảnh vệ của cậu lòng đầy hoảng sợ cho rằng bản thân già nua nên bị lạnh nhạt, chịu đựng tới tháng thứ ba, không nhịn được nữa mạnh mẽ "yêu" Cẩu Lương một hồi, trút bỏ hết những suy nghĩ trong lòng.

Hắn si mê gọi cậu Tiểu Hố Nhi, ôm cậu thần hồn điên đảo, Chung Thuyên chỉ nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng của bọn họ nên không chút đắn đo mà tỏ ra bá đạo.

Sau đó, Cẩu Lương phát hiện, dù cậu và Chung Thuyên có phóng túng như thế nào thì 1% cuối cùng kia cũng chưa từng đột phá.

Cẩu Lương trong lòng vui sướиɠ, sau đó cũng tùy Chung Thuyên làm xằng làm bậy.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương, dịu dàng vô hạn, hơn mười năm lắng đọng lại trong mắt họ là một sự hiểu ngầm và yêu thương mà không ai khác có thể chen vào được.

Khuyển Nhất ở ngoài cửa nhẹ giọng thông báo: "Chủ nhân, tộc trưởng Chung thị Thiên Cơ cùng con trai tới gặp."

Cẩu Lương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đưa tay về phía Chung Thuyên.

Chung Thuyên bế cậu lên —— mấy năm nay Cẩu Lương càng ngày càng lười biếng, nếu không phải sợ hai chân cậu sẽ teo lại yếu ớt, Chung Thuyên bắt cậu thường xuyên đi lại, thì cậu một bước cũng lười đi.

"Ngươi đợi ở đây, là vì chuyện gì?"

Chung tộc trưởng đã già đến mức nói chuyện cũng thở dốc, cung kính trả lời: "Hồi bẩm chủ nhân, đại nạn của lão phu đã đến, cho nên cùng con trai đến xin chỉ thị của ngài, ngài có muốn tự mình bổ nhiệm tộc trưởng Chung gia đời kế tiếp không?"

"Không cần, các ngươi tự mình sắp xếp."

Chung tộc trưởng lúc này mới yên tâm, đỡ tay trưởng tử đứng lên đang muốn rời đi, cổ đột nhiên đau nhói.

Ông ta ngơ ngác nhìn về phía trưởng tử của mình, rất nhanh chết đi, mà trên cổ Chung Thuyên đột nhiên cũng xuất hiện một vết thương giống nhau như đúc, máu chảy không ngừng.

"Chung Thuyên!"

Cẩu Lương đột nhiên đứng lên đỡ được hắn, chacChung cười to nói: "Hôm nay, ta cuối cùng cũng báo thù được cho con trai ta! Ha ha ha! Vô ích, đây là chú thuật sống chết cùng mạng ác độc nhất của Chung gia, ta không gϊếŧ được người thiên mệnh nhưng có thể gϊếŧ người ngươi để ý, khiến ngươi nếm trải nỗi đau khi mất đi người yêu, cũng coi như như báo thù máu cho con trai ta!"

Ông ta còn muốn chạy trốn, bị Khuyển Ảnh bắt ngay tại chỗ.

Cẩu Lương không quan tâm đến ông ta, tiếng sáo vang lên liên tục, nhưng không thể ngăn máu trên cổ Chung Thuyên trào ra.

Sáo ngọc Hỏi trời phát ra tiếng đua tranh yếu ớt, nhưng đột nhiên tiêu tan mất, chỉ để lại một dải lụa màu đen rơi vào tay Cẩu Lương.

【Định! Người chấp hành NO.00401 xin hãy chú ý, ý thức Chủ Thần của thế giới này sắp khôi phục, còn 1% tiến độ nhiệm vụ chưa hoàn thành, hãy nghĩ cách hoàn thành ngay lập tức!】

Cẩu Lương không nghe rõ, cậu ôm Chung Thuyên, hoảng loạn dùng y thuật của mình cứu hắn.

"Chủ nhân......"

"Ta sẽ cứu ngươi, đừng rời khỏi ta, đừng mà..."

【Cảnh báo! Người chấp hành NO.00401 hãy lập tức chấp hành nhiệm vụ!】

"Chung Thuyên, đừng chết mà..."

【Ý thức Chủ Thần thức tỉnh, nhiệm vụ sắp tiến vào đếm ngược! Còn ba phút nữa, người chấp hành cần phải tranh thủ cơ hội!!】

Cẩu Lương cố nén đau tê tâm liệt phế nói: "Chung Thuyên, ngươi có biết vì sao ta có thể tính được số mệnh của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng lại không thể nhìn rõ số mệnh của ngươi không? Bởi vì, ta yêu ngươi... Chung Thuyên, đừng rời xa ta."

Nước mắt Chung Thuyên lăn dài, khó khăn đưa tay vuốt ve gò má của cậu, "Chủ nhân... Hãy sống thật tốt, tự lo cho bản thân..."

"Đừng mà!!"

【Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ tăng lên, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 100%!】

【Đếm ngược nhiệm vụ bắt đầu, người chấp hành sẵn sàng chuẩn bị rời đi! 10, 9, 8——】

Mọi thứ trước mặt cậu bắt đầu tan biến, Chung Thuyên cuối cùng cũng biến mất trong vòng tay cậu.

Cẩu Lương lau nước mắt, giơ ngón giữa lên trời: "Chủ Thần rác rưởu, tôi nguyền rủa ông không có "cậu nhỏ"!!!"

Sấm sét giáng xuống, tại đây đâu còn bóng dáng Cẩu Lương?