Chương 68: Ảnh vệ công vị quất ngọt (26)

Tại buổi lễ đăng cơ, tân đế bị ám sát, tất cả các quan thần đều hoảng sợ.

Đặc biệt là đối với nhóm Các lão đã trải qua hai triều đại, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ trải qua việc tân đế chưa đăng cơ đã băng hà khiến triều đình và bá tánh rung chuyển, chỉ khác nhau ở chỗ huynh trưởng của Võ Đế không đợi được đến buổi lễ đăng cơ.

Bọn họ cùng Thái Thượng Hoàng vội vàng xông vào nội điện, hung thủ đã bị bắt tại chỗ, tân đế ngã trên đất với một con dao cắm vào ngực, hai mắt mở to, trong tình trạng đã chết không nhắm mắt.

An vương và Lý Tích mặt đầy mồ hôi, tim đập thình thịch, còn tưởng rằng người ra tay của mình bị bắt, trong lòng vừa kích động vừa thấp thỏm đi theo, nhưng khi nhìn thấy hung thủ lại vô cùng kinh ngạc —— Chung Việt?!

Võ Đế nhìn thẳng Chung Việt, thấy y thất thần nhìn đôi tay nhuốm đầy máu của mình, không dám tin mà lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy, sao có thể..." Trong lòng ông ta nhảy dựng, lập tức biết Chung Việt đã thất bại!

Võ Đế trước mắt tối sầm, bị đại thái giám đỡ lấy, ông ta chịu đả kích nhanh chóng quyết định nói: "Kẻ gian lớn mật dám mưu hại thái tử! Gϊếŧ chết ngay tại chỗ cho trẫm!"

"Khoan đã!"

Không đợi Ngự lâm quân tới gần Chung Việt, một người đột nhiên xuất hiện trong đại điện.

"Người tới là ai, dám tự tiện xông vào đại nội hoàng cung!"

Trương thống lĩnh hét lớn, sắp ra tay, nhưng không biết vì sao, toàn thân đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

Võ Đế khá bình tĩnh: "Không biết ngài là vị tiền bối nào của Chung gia?"

Người tới lại không trả lời ông ta, mà vội vàng chạy tới bên cạnh Chung Việt, chau mày nhìn Lý Ngạn trên mặt đất, bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Việt Nhi, hắn vẫn chưa chết."

"Cái gì?"

Chung Việt ngơ ngác mà nhìn ông của chính mình, Chung tộc trưởng lặp lại nói: "Con còn chưa đủ tàn nhẫn, hắn vẫn chưa có chết. Con có biết phải làm thế nào không?"

Chung Việt nhìn về phía Lý Ngạn, trong mắt tất cả đều là nước mắt và sợ hãi, Chung tộc trưởng nắm bờ vai của y, "Thành hay bại là ở bước này, con còn do dự cái gì?!"

Chung Việt lúc này mới tỉnh táo lại, lảo đảo nhào về phía Lý Ngạn, nắm lấy chuôi dao, định đâm vào ngực hắn một nhát nữa ——

"Dừng tay!!"

Võ Đế theo bản năng mà hét lớn lên, quần thần cực kỳ hoảng sợ, nhưng bị giam cầm bởi một lực lượng vô hình, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện, đá bay Chung Việt trẻ tuổi vào Chung tộc trưởng cao tuổi, cả hai ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

"Việt Nhi!"

"Tộc trưởng!"

Những người còn lại của Chung gia ẩn mình trong bóng tối lập tức xuất hiện —— bọn họ vốn sợ xen vào việc Chung Việt độ kiếp, nhưng lúc này bọn họ không rảnh quan tâm nhiều đến vậy. Chung Việt phun ra một ngụm máu, đỡ ông của mình đứng dậy, quay đầu thấy hai người nữa xuất hiện bên cạnh Lý Ngạn —— Cẩu Lương ngồi trên xe lăn đang châm cứu cho Lý Ngạn, Chung Thuyên cầm kiếm đứng một bên.

Mà ảnh vệ áo đen lặng lẽ xuất hiện đang kề lưỡi dao lạnh băng vào cổ bọn họ, khiến người Chung gia không thể nhúc nhích.

Sau vài lần châm, máu đã được cầm thành công, Cẩu Lương nhét một viên thuốc vào miệng Lý Ngạn.

Trong chốc lát, đôi đồng tử đã giãn ra của Lý Ngạn lại thu lại ánh sáng.

Võ Đế và chúng thần đã nhìn thấy, nhất thời đều có suy nghĩ về nó.

Tuy nhiên, không ai quan tâm đến suy nghĩ trong lòng của bọn họ, Chung Thuyên nhấc Lý Ngạn lên, lấy một chiếc ghế từ xa đặt hắn xuống, Cẩu Lương hỏi: "Nhận ra ta là ai không?"

Lý Ngạn mấp máy miệng, nhưng không phát ra âm thanh nào, hơi thở đầy những tiếng rêи ɾỉ yếu ớt và đau đớn.

Cẩu Lương lại chỉ Chung Việt, "Hắn thì sao?"

Lý Ngạn vẫn không thể phát ra âm thanh nào, nhưng trong mắt hắn trào ra sự kinh hoàng và hận thù sâu sắc, thay hắn trả lời.

Cẩu Lương liền cười nói: "Vậy thì tốt."

Mọi người đều bối rối trước tình huống trước mắt, Võ Đế gấp giọng nói: "Trường Khanh tới rất đúng lúc, mau khiến những người này giải vu thuật trên người trẫm và các khanh đi!"

"Không vội."

Cẩu Lương cười tủm tỉm gỡ mặt nạ xuống, nói: "Chúng ta tính tính toán nợ cũ trước đã rồi bàn luận sau cũng không muộn."

"Trường Khanh, ngươi nói như vậy là có ý gì ——"

"Chủ nhân đang nói chuyện, kẻ nào dám cắt ngang?" Chung Thuyên mặt mày sắc bén, "Bịt miệng hắn lại, nếu còn có ai dám xen ngang, toàn bộ cắt lưỡi."

"Rõ!"

Trong hư không có người đáp lại, sau đó bóng đen liền đáp xuống đất, hung hăng bịt miệng Võ Đế đang bất động —— hoàn toàn không thèm để ý đến ngôi cửu đế chút nào! Đừng nói đến Võ Đế vừa sợ vừa giận, ngay cả những người khác cũng vô cùng khϊếp sợ, không khỏi ngậm chặt miệng sợ bị cắt lưỡi, thậm chí còn nín thở luôn.

Cẩu Lương liếc nhìn Chung Thuyên tán thưởng, nghịch chiếc mặt nạ mà nói: "Nói về điều đó, gia tộc Chung Thị ta, có một mối quan hệ sâu sắc với các vị ở đây."

"Thái Tổ phụ của ta xuất thân từ núi Thiên Cơ, chỉ vì xuống núi báo ân can thiệp vào bố cục thiên hạ mà bị Chung gia xoá tên, chỉ có thể thiệt thòi làm quốc sư Đại Lương này. Thái Tổ phụ đã trả lại đoạn nhân quả này, hậu nhân chúng ta cũng được hoàng thất Đại Lương nể trọng tin cậy mà ở lại kinh thành, nhưng không ngờ có người quên nguồn quên gốc, thất tín bội nghĩa. Võ Đế mê muội, bị một nữ nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả con gái mình làm con Cao gia cũng không biết, còn đối đãi như trân bảo, vì vậy mà gieo trái đắng cho Chung gia."

Khi bí mật cay đắng của hoàng gia bị cậu tuỳ tiện nói ra, khóe mắt Võ Đế nứt ra ông ta phát ra tiếng hét ô ô đầy căm phẫn, quần thần đều rất bất ngờ, sau đó bị lưỡi kiếm lạnh lẽo cảnh cáo mới vội vàng ngừng giọng.

Cẩu Lương tiếp tục nói: "Đáng thương tổ phụ của ta dốc hết sức lực vì ông, cuối cùng lại bước xuống suối vàng vì sự ngu xuẩn của ngươi."

"Hoàng đế bệ hạ, ông có biết, năm đó khi ngươi sinh ra tổ phụ đã lường trước được ngươi là tai tinh, không thể cùng tồn tại với Chung gia. Đáng tiếc tổ phụ lương thiện, không nỡ làm hại tính mạng của ông, thậm chí khi ngươi mưu hại huynh trưởng của mình và thay thế ông ta, người vẫn giữ lòng trung thành với Lý thị, không vạch trần tội ác của ông. Nhưng không ngờ, lòng nhân từ ngày đó cuối cùng lại huỷ hoại Chung gia."

"Mà ta, vốn dĩ cũng muốn kế thừa di chí của tổ phụ, cống hiến cho Lý thị. Thật ngu trung mắc cười biết bao!"

"Chỉ tiếc, sau khi con trai ông lợi dụng ta để diệt trừ những kẻ đối lập, từng bước thăng tiến, liền xoay người dồn ta vào chỗ chết vì để giành được người thiên cơ."

Cẩu Lương nhìn về phía Lý Ngạn, "Ngày đó khi ngươi hứa với Chung Việt hủy đi dung mạo ta có từng nghĩ đến hôm nay y sẽ tự tay gϊếŧ ngươi không? Ngày đó khi ngươi đánh gãy hai chân ta, dùng mọi cách tra tấn ta, có từng tưởng tượng một ngày ta sẽ là dao thớt, còn ngươi là thịt cá không?"

"A, ư..."

"Đừng kích động như vậy." Cẩu Lương có lòng tốt nhắc nhở hắn, "Nếu như ngươi không cẩn thận chết đi, vở kịch này sẽ mất đi rất nhiều sự thú vị."

Cẩu Lương sau đó quay sang người Chung gia, "Chung tộc trưởng, có một chuyện Chung Cố vẫn luôn muốn ông chỉ bảo."

"Nếu ta nhớ không lầm, trong quy củ của Chung gia có câu: Thứ nhất, con cháu trực hệ không can thiệp vào thiên hạ, thứ hai không được vào triều đình, thứ ba không được hại chính mình. Năm đó, Thái Tổ phụ của ta chỉ phạm tội thứ nhất đã bị đuổi đi, còn Chung Việt đã phạm cả ba tội, thậm chí chưa tròn 20 tuổi đã thành tàn hoa bạo liễu, vì sao tộc trưởng không những không xoá tên hơn nữa còn bảo vệ y như vậy? Chẳng lẽ mới qua mấy trăm năm, quy củ Chung gia lưu truyền qua các đời đã không còn tính nữa sao?"

"Chung Cố ngươi chớ có nói bậy!"

Chung tộc trưởng trầm giọng nói.

"Ồ, ta lại quên mất, Chung Việt không giống với những người khác." Cẩu Lương cười như không cười, nói: "Dù sao, Chung gia đợi mấy trăm năm mới mong được một người thiên mệnh. Để hoàn thành thiên mệnh của y, ngay cả người trong thiên hạ cũng có thể phụ lòng, vậy gia quy nhỏ nhoi này thì tính là gì?"

Hai chữ "Thiên mệnh" vừa thốt ra, sắc mặt của người Chung gia đã thay đổi chóng mặt

"Câm mồm!"

Chung tộc trưởng quát lớn, nhưng ngay sau đó lưỡi kiếm cắt qua da thịt đến yết hầu buộc ông ta phải câm miệng.

Cẩu Lương làm như không thấy, vô cùng hứng thú nhìn về phía Lý Ngạn, hỏi hắn: "Ngươi có biết Chung Việt phải làm thế nào mới có thể trở thành người thiên mệnh chân chính không?"

"Gia truyền rằng người thiên mệnh đều phải trải qua kiếp nạn, có thể phá số kiếp dục hoả trùng sinh mới danh chính ngôn thuận, mà số kiếp của Chung Việt vừa hay chính là ngươi. Sở dĩ y giúp ngươi, là để khiến ngươi yêu y, quyết một lòng với y; là để trong khi ngươi tràn ngập cảm kích và tình yêu với y, dễ như trở bàn tay mặc long bào với thiên hạ, lại một dao lấy đi tính mạng ngươi. Như vậy, tình kiếp của y sẽ được phá giải."

"Ngươi vốn dĩ là mệnh đế vương, mệnh nắm giữ giang sơn thiên hạ, sở dĩ đi đến ngày hôm nay, tất cả đều là do Chung Việt ban tặng, ngươi có biết không?"

Lý Ngạn nhìn về phía Chung Việt, trong mắt tất cả đều là không dám tin tưởng, trong cổ họng phát ra càng dồn dập tiếng vang.

Chung tộc trưởng nhìn về phía Cẩu Lương.

Cẩu Lương xua xua tay, ý bảo Khuyển Ảnh để ông ta cứ nói không ngại.

Chung tộc trưởng: "Ngươi biết được chuyện này từ đâu?"

"Ta còn biết nhiều hơn thế này đó." Cẩu Lương mỉm cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của mọi người trong Chung gia, cuối cùng dừng lại trên một người, "Ta còn biết, hai người thiên mệnh, chỉ một kẻ sống. Chung Siêu, ngươi nói có phải thế không?"

Chung Siêu bỗng dưng mở to hai mắt, Chung Thuyên ngẩn ra, ngay sau đó kiếm khí xẹt qua xé rách tay áo của Chung Siêu, quả nhiên, trên cánh tay trái của hắn có vết thương.

"Là ngươi."

"Chung Thuyên, trở về."

Thấy Chung Thuyên muốn tự tay đâm Chung Siêu, Cẩu Lương hô lên.

Chung Siêu thấy sự tình bại lộ, buông ra một chân bị đá thượng Chung Việt, từ trên mặt đất đứng lên, chất vấn nói: "Ngươi làm sao biết chuyện này!"

"Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."

"Năm đó, cựu tộc trưởng núi Thiên Cơ của ngươi đã dốc hết công sức tính toán ra thế hệ Chung gia này sắp có người thiên mệnh xuất hiện, nhưng đáng tiếc, lại có hai người đồng thời có được cơ duyên như vậy. Một người ở núi Thiên Cơ, người còn lại ở Chung gia tại thượng kinh, trên người tội nhân đã bị các người đuổi đi từ lâu. Ông ta không muốn thiên mệnh rơi vào tay kẻ khác, sau khi chết còn trăm phương ngàn kế sắp xếp người cướp đoạt cơ duyên, tránh những rắc rối trong tương lai."

"Vì thế, các ngươi đã lợi dụng việc Chung gia ta bị Võ Đế trục xuất, phái tử sĩ Uông gia ám sát, sau đó huỷ thi diệt tích. Ta nói vậy, có đúng không?"

Thấy trong mắt Chung Siêu lộ vẻ ngoan tuyệt, Cẩu Lương cười nói: "Vô dụng, những tử sĩ Chung gia mà ngươi bố trí bên ngoài hiện tại đã thành vong hồn dưới lưỡi kiếm từ lâu rồi. Nếu ngươi không tin, có thể thử xem."

Chung Siêu siết chặt nắm tay, nói: "Như vậy thì sao? Tư chất của ngươi chẳng qua chỉ có vậy, có tư cách gì tranh với Việt Nhi? Thiên mệnh, trước nay chỉ một người có được, ngươi không xứng!"

"Thiên mệnh chỉ một người nhận được, lời này nói không sai."

Cẩu Lương hoàn toàn không bị hắn chọc giận, ngược lại cười càng sâu, thong dong gỡ ngọc tiêu xuống, tiện tay ném lên không trung, nhìn về phía người Chung gia: "Tộc trưởng, ông có nhận ra vật này không?"

Trên cây sáo ngọc lưu chuyển huỳnh quang óng ánh, sáo ngọc đứng thẳng, dây ngọc đen nhánh rủ xuống trông thật đẹp trong chốc lát, mà trên thân sáo, hai từ "Hỏi trời" rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người.

"Lệnh..lệnh hỏi trời?!"

Chung tộc trưởng thất thanh kêu lên.

"Chuyện này không thể nào!"

"Không thể nào!"