Chương 6
CHƯƠNG 6]
Tả Chấn Ngọc kinh ngạc hỏi : “Phải … muốn ta rời ra ngoài ?”
Buổi sáng, Dịch Vân Trai cùng Tây Ninh vừa phất tay rời đi thì giữa trưa Tiêu Đại Nghiệp lại tới hậu viện tiểu ốc, bàn chuyện muốn y rời ra ngoài.
Tả Chấn Ngọc đầu óc mù mịt. Cha mẹ mất sớm để lại cho y không ít ngân lượng, y đến ở nhờ Tiêu phủ, mỗi tháng đều đưa cho họ ít bạc làm tiền trợ cấp. Từ ba năm trước mắc phải hiểm bệnh, thân thể trở nên suy yếu, đi bộ vài bước còn muốn mày váng mắt hoa, nói gì đến ra ngoài làm việc, chỉ có thể ngày ngày ở trong phòng, ngân lượng cũng từ từ dùng hết, Tiêu gia đối đãi với y cũng không bằng trước kia.
Sau này, thậm chí là đưa y chuyển đến hậu viện tồi tàn kia, lấy danh nghĩa là để tránh lây quái bệnh cho mọi người, kỳ thực là muốn y chịu không nổi phải rời đi.
Nhưng là căn bệnh khiến y một chút sức lực cũng không có, dù biết ở Tiêu gia không được hoan nghênh cũng vô pháp một mình chuyển ra ngoài. Huống gì Dịch Vân Trai đã đến đây, Tả Chấn Ngọc có cơ hội nhìn thấy hắn lại càng không nguyện chuyển đi.
“Chấn Ngọc, không phải kẻ làm cậu là ta không muốn ngươi ở nơi này. Ngươi ngẫm lại xem, mỗi tháng cấp chúng ta ít tiền như vậy, ngay cả một phó tỳ cũng không thuê nổi, ta còn phải cho ngươi ăn , cho ngươi ở. Nếu không phải ngươi giúp Hồng Nhi tìm được nơi tốt ủy thân, ta đã sớm mời ngươi xuất môn.”
“Cậu, người cũng biết bệnh của ta ngày càng trở nặng, sao có thể xuất môn.”
“Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nói thẳng mới chịu hiểu sao ? Là Dịch Vân Trai muốn ngươi dời đi. Hắn nói vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Tiêu Đại Nghiệp sỗ sàng đem tội đẩy hết cho Dịch Vân Trai. Tuy rằng hắn từ sớm đã muốn đem Tả Chấn Ngọc đuổi ra khỏi cửa, nhưng là gần đây lo tiếp đãi Dịch Vân Trai, không còn tâm tư để ý tới y, nào ngờ Dịch Vân Trai lại lên tiếng trước, yêu cầu hắn đuổi Tả Chấn Ngọc ra ngoài.
Tả Chấn Ngọc chịu đả kích lớn, giống như bị một đạo oanh lôi đánh xuống đầu. Y lảo đảo vài bước, tựa hồ choáng váng đến muốn ngã xuống.
Trong thoáng chốc, y liền hiểu được mọi chuyện.
Sau chuyện xảy ra đêm qua, Dịch Vân Trai không chỉ căm ghét mà còn muốn cả đời không phải đối mặt với y nữa. Ở trong lòng hắn, y không phải là Tiêu Lan Huân mà là một nỗi sỉ nhục.
“Ta sẽ chuyển ra ngoài.” Y cố gắng kiềm chế chính mình không rơi lệ. “Ta đi thu dọn đồ đạc, sẽ lập tức rời đi.”
Tiêu Đại Nghiệp vừa lòng gật đầu, bước ra khỏi phòng.
Tiêu Hồng Nhi ở sau cửa viện đợi, vừa thấy cha tới liền nhỏ giọng hỏi : “Cha, hắn có chịu đi không ?”
Tiêu Đại Nghiệp hừ lớn : “May mắn hắn thức thời dời đi. Dù không chịu đi, ta cũng sẽ nhất quyết đuổi hắn đi.”
“Cha, Vân Trai nói mấy ngày nữa sẽ thú ta, ngàn vạn lần không được để chuyện gì xảy ra trong thời điểm này, sẽ làm chậm trễ chuyện thành thân của chúng ta mất.”
Chừng nào gạo còn chưa thành cơm, Tiêu Hồng Nhi vẫn còn lo lắng. Chỉ cần qua đêm động phòng hoa chúc, hai người khi đó đã là vợ chồng, nàng sẽ như vậy không cần bận tâm nữa.
Tiêu Đại Nghiệp cười ha hả, căn bản không đem lo lắng của nhi nữ để trong mắt.
“Ngươi sợ cái gì ? Cho dù Tả Chấn Ngọc đến trước mặt Dịch Vân Trai nói hắn là Tiêu Lan Huân, Dịch Vân Trai sẽ tin sao ? Chỉ cần nhìn mặt có thể phân định hắn đang nói dối, huống chi trâm cài đầu hắn đã đưa cho chúng ta, hắn có chứng cớ gì nói mình là Tiêu Lan Huân ? Chưa kể hắn là nam tử, người mà Dịch Vân Trai muốn tìm là nữ nhân tuyệt sắc Tiêu Lan Huân.” Tiêu Đại Nghiệp khinh thường nói thêm “Hắn bây giờ giống vậy sao ?”
Nghe Tiêu phụ nói vậy, Tiêu Hồng Nhi vẫn có chút lo lắng, dù sao khi Tả Chấn Ngọc còn ở nơi này, khó có thể đảm bảo y sẽ không đem chân tướng sự việc nói ra.
“Cha, nếu hắn ở gần đây, không cẩn thận nói lộ ra điều gì để người ta đồn đại sẽ không tốt, chi bằng đem đuổi hắn đi xa một chút, biến mất khỏi thôn này.” Tiêu Hồng Nhi tâm sinh ngạt kế đề nghị.
Tiêu Đại Nghiệp ngẫm thấy lo lắng của nàng cũng có lý, huống chi bọn họ mang đứa cháu ruột bị bệnh nặng đuổi ra khỏi cửa, chuyện này quả thật là tổn hại đến thanh danh của Tiêu gia. Nểu để hắn ở xa một chút, không ai nhận ra thân phận, hơn nữa bản thân hắn mắc quái bệnh, chắc sẽ không có ai hỏi thăm đâu.
“Hảo, ta sẽ cho người đưa hắn đến ở ngoại ô phủ thành, cách xa nơi này, tránh cho hắn sau này ảnh hưởng đến chúng ta.”
“Khiến cho hắn rời chúng ta càng xa càng tốt, đến lúc đó hắn phát bệnh chết đi, sẽ không lo có người đối chứng.” Tiêu Hồng Nhi lộ ra miệng cười.
Hiện tại chỉ chờ gia phụ của Dịch Vân Trai đáp ứng hôn sự là bọn họ có thể lập tức thành thân, nàng cũng từ đó đến Dịch gia làm thiếu phu nhân sống trong phú quý giàu sang.
Dịch Vân Trai mấy ngày nay thực sự ngủ không yên. Tây Ninh phi thường rõ ràng thiếu gia nhà hắn từ sau đêm say rượu ở tại tiểu ốc trở về đều không thể ngủ ngon.
Nhất định là do quái bệnh biểu thiếu gia kia hại rồi. Sao lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy, thân là nam nhân mà cư nhiên lại thừa dịp thiếu gia nhà hắn say rượu, làm ra cái chuyện thất loạn bát tao, thực sự là đáng giân ! May mắn thiếu gia lên tiếng yêu cầu bắt y rời đi, bằng không chỉ nghe tiếng y đã muốn một trận buồn nôn.
Kẻ tiểu nhân vô sỉ, đại khái chính là để ám chỉ loại người như y đi ! Thực không hiểu y nghĩ gì mà muốn đeo dính lấy thiếu gia, là muốn nhận được chút ưu đãi gì sao ? Bản thân hắn như vậy còn chưa từng gặp qua người nào hạ đẳng vô liêm sỉ như quái bệnh biểu thiếu gia kia ! Tây Ninh căm giận nghĩ.
“Tây Ninh, đêm nay hảo tĩnh !”
Đông tuyết nhẹ rơi, tiết trời đã trở lạnh, hồi âm từ phía Dịch lão gia cũng vì thời tiết biến trở mà có chút chậm trễ. Cũng bởi trời lạnh mà côn trùng, chim chóc dường như đều rời đi hoặc ngủ đông, đêm lại thêm đặc biệt tĩnh lặng.
“Thiếu gia, chờ người cùng Lan Huân tiểu thư thành thân xong, đến lúc đó lão gia thấy người đem thiếu nãi nãi về nhà nhất định sẽ rất cao hứng.” Tây Ninh tự cố mục bản thân nói.
“Lan Huân …” Dịch Vân Trai khẽ thở dài. Vì cái gì hắn đã tìm được Lan Huân, lại sắp cùng nàng thành thân, nhưng tâm tình một chút cảm giác vui sướиɠ cũng không có ?
Tựa như hắn cùng Tiêu Lan Huân nhiều năm trước yêu nhau đều là giả, là hắn kỳ thực một chút cũng không yêu nàng, bằng không vì sao hắn không có một chút nào càm giác của người sắp cùng ái nhân kết duyên phu thê ?
Hồi âm của gia phụ còn chưa tới, hắn lại muốn thư của phụ thân không cần tới quá nhanh. Dịch Vân Trai bỗng nhiên hi vọng cuộc hôn nhân này có thể trì hoãn càng lâu càng tốt, tốt nhất là … hắn khỏi phải thú Tiêu Hồng Nhi nữa.
Hắn không biết tâm tình mình vì sao lại như vậy, nhưng ở cùng Tiêu Hồng nhi càng lâu, hắn lại càng không chịu đựng nổi nàng.
Tiêu Lan Huân trước kia có vẻ tục tằn vô lý vậy sao ? Hay là hắn đã quá mức tô đẹp hình ảnh của nàng ?
Tiêu Lan Huân trong mắt hắn là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, nhưng dù Tiêu Hồng Nhi cùng Tiêu Lan Huân trước kia giống nhau đến thế nào, hắn vẫn cảm thấy vẻ đẹp của nàng thiếu đi linh khí cùng sự ôn nhu, như thể chỉ có khuôn mặt là thật, còn lại tất thảy đều là giả …
“Đêm nay hảo tĩnh …”
Dịch Vân Trai đã nói đến vài lần, chính là ban đêm tĩnh lặng mới dễ ngủ, Tây Ninh thực sự không hiểu ý hắn muốn nói gì, hay là không quen ở nơi lạnh lẽo này ? Dù sao chốn kinh thành phồn hoa không thiếu thứ gì sao có thể so với thôn nhỏ yên tĩnh, cái gì cũng không có này.
Tây Ninh quan tâm hỏi : “Thiếu gia, nếu người thấy buồn chán thì chúng ta có thể đến phủ thành nghe hát, xem náo nhiệt một chút.”
Thiếu gia gần đây rất trầm lặng, niềm vui khi gặp gỡ Lan Huân tiểu thư tựa hồ cũng phai nhạt ít nhiều, tuy rằng vẫn ôn nhu đối đãi nàng, nhưng Tây Ninh vẫn nhìn ra được so với cách thiếu gia đối đãi Lan Huân tiểu thư nhiều năm trước đây căn bản không còn giống nhau.
Tây Ninh biết thiếu gia yêu nàng, nhưng lại không giải thích được lý do vì sao thiếu gia ngày càng trở nên lãnh đạm. Theo hắn thấy Lan Huân tiểu thư vẫn là Lan Huân tiểu thư như trước, chỉ là hắn không hiểu nổi ý nghĩ trong lòng thiếu gia cũng như vô pháp lý giải vì sao thiếu gia đối với nàng không còn kiêu sủng như trước nữa.
Tây Ninh nhìn hắn, nhịn không được âm thầm buông một tiếng thở dài.
Đêm lặng không tiếng đàn, người trong tiểu ốc kia hẳn đã rời đi, Dịch Vân Trai cũng không thể nói được trong lòng mình mang tư vị gì, theo lý mà nói, nam nhân vô sỉ như Tả Chấn Ngọc cùng hắn làm chuyện ân ái, hắn lúc đó còn tức giận buồn nôn, nhưng chờ đến khi tâm tình bình tĩnh, lại hoài niệm tiếng đàn của y, nhớ tới thanh âm của y khi cùng hắn trò chuyện, ánh mắt của y khi nhìn hắn.
“Được, đến phủ thành nghe hát, ta cũng cảm thấy thực buồn chán.”
Dịch Vân Trai không thể nói vì sao mình buồn chán, chỉ là trong lòng hắn giờ đầy tâm sự, mấy ngày nay không còn nghe thấy tiếng đàn kia, tâm tư hắn càng thêm sầu muộn khó chịu.
Tây Ninh lập tức đứng dậy chuẩn bị, chỉ cần có thể làm cho tâm tình thiếu gia chuyển biến tốt, cho dù nửa đêm phải làm việc cực nhọc hắn cũng nguyện ý, huống chi đến nơi ôn nhu quê nhà nghe hát, kia chính là nhân gian một đại hưởng thụ a !
Tới phủ thành, Dịch Vân Trai chọn mấy cô nương, thuần túy chỉ vì muốn nghe hát mà đến, không giống như lần trước tùy tiện chọn người để phát tiết, Tây Ninh ở bên cạnh cũng được dịp hưởng thụ cùng.
Nghe đến gần sáng, hai người mới rời thành phủ trở về, không ngờ nửa đường đi, Tây Ninh đột nhiên nhìn thấy người mà cả đời hắn không muốn thấy.
“Tên quái bệnh này, còn chưa chết a ?” Không phải Tây Ninh ưa độc mồm, nhưng là hắn căm ghét Tả Chấn Ngọc. Y hạ lưu vô sỉ đã đành, sao còn bám dính lấy thiếu gia không chịu buông tha ?
Tây Ninh dừng bước, định bảo Dịch Vân Trai đừng tiếp đi con đường này, ai ngờ hắn ngược lại đứng ngay đơ tại chỗ, ánh mắt không thể rời đi, lẩm bẩm : “Hắn như thế nào lại càng gầy đi.”
Ai quản y gầy hay béo, tóm lại thấy hắn chính là uế khí, vẫn là không nên đi đường này : “Thiếu gia, chúng ta rẽ lối khác, đừng đi đường này nữa.”
“Hắn đang làm cái gì ?”
“Hắn đang bày sạp, hình như làm giúp người ta viết cái này cái kia kiếm chút nhuận bút. Hắn hiện tại viết câu đối xuân. Năm mới còn chưa tới, hắn viết câu đối xuân làm gì chứ ? Tốt nhất là toàn bộ bán không được đi.” Thiếu gia thật là tốt, còn muốn biết y đang làm gì, hắn thì một chút cũng không muốn biết, nhưng là thiếu gia hỏi đành không tình nguyện mà trả lời.
“Thời tiết lạnh như thế, hắn mặc hảo ít.”
Dịch Vân Trai định tiến về phía trước, Tây Ninh vội vàng ngăn trở hắn, cả giận nói : “Thiếu gia, người quên lần trước cùng hắn có chuyện gì rồi sao ? Đừng qua đó ! Người như hắn không đáng để người nhìn đến, quản hắn mặc ít mặc nhiều, quản hắn béo hay gầy. Thiếu gia, chúng ta về Tiêu gia đi ! Lan Huân tiểu thư sáng ra mà không thấy người nhất định sẽ hờn dỗi cho xem.”
Dịch Vân Trai nghe Tây Ninh nói xong, không tái bước về phía trước nữa, nhưng thân mình tựa như có người địch trụ không hề nhúc nhích. Tây Ninh ngó thấy vẻ mặt hắn giống như trước đây bị ma mê quỷ hoặc, không nghĩ cũng biết hắn sẽ không đi.
Tây Ninh không cam lòng nói : “Thiếu gia, bên cạnh có tửu lâu, chúng ta lên lầu hai ngồi, từ cửa sổ có thể thấy hắn làm gì, còn tiện thể ăn chút gì lót dạ a. Thiếu gia, hôm qua ngay cả bữa tối người cũng chưa dùng, đừng để bụng quá đói.”
Bởi vì có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Tả Chấn Ngọc, Dịch Vân Trai mới đồng ý làm theo đề nghị của Tây Ninh.
Bọn họ bước lên lầu, đến khi thức ăn đã bưng ra, Dịch Vân Trai vẫn không động đũa, ánh mắt chỉ tập chung nhìn xuống chỗ Tả Chấn Ngọc.
“Hắn lại ho, nhất định là chỗ dược kia đã dùng hết rồi !” Dịch Vân Trai lo lắng nhìn Tả Chấn Ngọc đang gập người ho khan “Hắn mặc ít như vậy, người vốn đã không khỏe, sao không chịu mặc quần áo mùa đông đi ?”
“Nói không chừng là hắn không có tiền để mua.”
Lời vừa nói ra, Tây Ninh liền hối hận không dứt. Dịch Vân Trai bỗng nhiên lên tiếng : “Đúng vậy, hắn từng ngượng ngùng nói đến ở Tiêu gia ngay cả trà tốt cũng không có dùng, giờ đã dời ra ngoài rồi, nhất định là không có ai chiếu cố hắn.”
“Thiếu gia, trời đã sáng rồi, chúng ta nhanh quay về Tiêu gia đi.” Tây Ninh bất đắc dĩ khuyên hắn.
Dịch Vân Trai rốt cuộc cũng đứng lên, nhưng hắn không phải là về Tiêu gia, mà là đi nhanh xuống lầu, bước đến trước sạp hàng của Tả Chấn Ngọc.
Tây Ninh nhìn đến cảnh này, ai ai kêu lên thảm thiết, hắn đã sớm biết một khi thiếu gia xuất hiện vẻ mặt như bị quỷ ám đó, kiểu gì cũng lại làm ra chuyện khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Thở dài một hơi, Tây Ninh lại tiếp tục không tình nguyện theo bước Dịch Vân Trai đến trước sạp hàng của Tả Chấn Ngọc.
Tả Chấn Ngọc nhác thấy bóng người tới, niềm nở nói : “Vị khách nhân muốn xem câu đối sao ? Hay muốn nhờ viết thư ?”
Khi ngẩng đầu lên thấy Dịch Vân Trai, y liền lập tức cúi xuống, không cần nghĩ cũng biết hắn không phải đến xem mua câu đối, liền không buồn tiếp tục mời chào.
Dịch Vân Trai không để ý đến thái độ lãnh đạm của Tả Chấn Ngọc, chỉ là vừa rồi thấy y ho khan, trong tâm liền một trận khó chịu.
Hắn sốt ruột nói : “Ngươi lại ho, ta lập tức kêu Tây Ninh mang thuốc tốt tới cho ngươi.”
“Đa tạ ý tốt của Dịch thiếu gia. Bất quá không cần, thân thể của ta, ta tự mình chiếu cố điều dưỡng.”
“Chiếu cố điều dưỡng cái gì ? Nếu phải điều dưỡng thì còn cố ép bản thân bày ra cái sạp hàng này làm gì ?” Dịch Vân Trai vì nóng vội nên khẩu khí nói chuyện có chút nặng nề.
Tả Chấn Ngọc lạnh lùng trả lời : “Ta không giống Dịch thiếu gia đại phú đại quý, có thể tùy tâm hưởng thụ, ta so với ngươi hơn được vài năm đọc sách, còn có chút tài nghệ có thể tự mình mưu sinh. Dịch thiếu gia nếu không có chuyện gì quan trọng, thỉnh rời đi nơi khác kẻo chậm trễ việc buôn bán của ta.”
Nghe y nói chuyện lạnh nhạt, không giống như lúc trước đây mình vẫn thường lui tới chỗ y. Dịch Vân Trai cũng không xác định được cảm giác gì đang dâng lên trong lòng, nhưng căn bản là hắn không chịu được khi Tả Chấn Ngọc nói chuyện mà không chịu nhìn hắn.
“Ngươi bày ra cái sạp hàng này có thể kiếm được mấy văn tiền ? Ta một đêm nghe hát so với đó tiêu phí ngân lượng còn nhiều hơn mấy lần.” Hắn không phải có ý châm chọc y, nhưng là do tâm tình nhất thời buồn bực nên buột miệng nói ra.
“Ta biết chính mình mệnh bạc, so với Dịch thiếu gia phú hào cư nhiên khác xa, Dịch thiếu gia không cần đả kích. Là ta không biết Dịch thiếu gia muốn tới phủ thành, bằng không mở hàng ở đây làm chướng mắt thiếu gia, ta sẽ lập tức dọn hàng rời đi.”
Tả Chấn Ngọc cuốn lại đồ đạc đơn bạc, chuẩn bị rời đi. Dịch Vân Trai lại thấy khó chịu trong tâm, hắn không phải cố ý làm y thương tâm khổ sở, lại càng không phải là hắn cố ý buộc y rời Tiêu gia.
“Không lẽ Tiêu gia không thu xếp tốt cho ngươi sao ?”
“Khách quý của Tiêu gia muốn ta đi, ta có thể lưu lại sao ?” Tả Chấn Ngọc nói đến thương tâm, cố nén nước mắt rời đi.
Dịch Vân Trai muốn đuổi theo, Tây Ninh đã giữ chặt hắn lại.
“Thiếu gia, xin người đừng làm mọi chuyện phức tạp thêm nữa. Người sắp thành thân, sao cứ nhất thiết cùng nam nhân này dây dưa không rõ ? Tiêu gia đối với hắn thế nào cũng là chuyện của nhà người ta, cùng thiếu gia không có quan hệ.”
“Hắn hảo gầy, quần áo cũng mặc đơn bạc, ngươi xem vừa rồi hắn ho nặng như vậy, cũng không biết hắn hiện giờ ở nơi nào. Tiêu gia rốt cục có hay không thu xếp tốt cho hắn ?”
Thấy Dịch Vân Trai muốn truy hỏi tới cùng, Tây Ninh đành mở lời trấn an hắn : “Thiếu gia, người trước tiên ở tửu lâu đợi, ta đi tra xem hắn ở nơi nào, như vậy được chứ ?”
Dịch Vân Trai gật đầu, Tây Ninh không thể nề hà bước theo, may mắn Tả Chấn Ngọc thân thể không tốt, bước đi thực chậm. Không lâu sau, y tiến vào một ngôi miếu đổ nát, cũng không thấy trở ra.
Tây Ninh từ cửa sổ đổ nát nhìn vào, này vừa thấy, mặc kệ hắn trước đó đối với Tả Chấn Ngọc có bao nhiêu chán ghét cũng không thể không có chút động lòng.
Giống như y vô nghĩ đến ngụ ở căn miếu đổ nát này, hơn nữa xem chừng cuộc sống tựa hồ sắp không qua nổi.
Tây Ninh rời đi, đến khi kể lại tình huống hiện tại của Tả Chấn Ngọc, Dịch Vân Trai nghe xong, vừa giận vừa đau lòng.
“Ta kêu họ đưa hắn ra ngoài sống, không phải là đem hắn như vậy đuổi ra ngoài ! Trách không được hắn không chịu nhìn ta, trách không được hắn nói chuyện với ta không còn như trước đây. Hắn nhất định cho rằng là ta sai họ làm vậy.” Dịch Vân Trai căm tức nói, bộ mặt trông như phải tìm người Tiêu gia liều mạng, làm Tây Ninh sợ tới mức vội chạy tới giữ chặt hắn.
Ai, thiếu gia chỉ cần gặp quái bệnh biểu thiếu gia kia liền mất hết lý trí a.
“Thiếu gia, Tiêu gia là nhà mẹ đẻ của Lan Huân tiểu thư, về sau là nhạc gia của người, chẳng lẽ bây giờ muốn kết thúc luôn hôn sự với Lan Huân tiểu thư sao ? Chỉ vì một cái quan hệ thông gia, làm như vậy đáng sao ? Người đã đợi Lan Huân tiểu thư hơn ba năm, lại vì chuyện này mà theo chân bọn họ gia náo trở mình sao ?”
Câu nói của Tây Ninh làm Dịch Vân Trai bớt đi vẻ hùng hổ, hắn ngồi xuống ghế, tưởng tượng cảnh Tả Chấn Ngọc một mình trong căn miếu đổ nát, lại không màng cơ thể suy nhược ra ngoài bãi quán, có thể biết cuộc sống của y không dễ dàng. Hắn muốn giúp y tìm chỗ ở, sau đó hảo hảo dàn xếp cho y.
Tây Ninh thở dài nói : “Thiếu gia, hắn hiện tại nghĩ do người đuổi hắn khỏi Tiêu gia, hai người lại xảy ra chuyện như vậy, ta nghĩ cũng không nên tiếp cận hắn quá mức, không bằng chúng ta mỗi ngày cho người đến phủ thành mua câu đối cho hắn, giúp cuộc sống của hắn khá hơn một chút, ít nhất không cần lưu lại căn miếu đổ nát kia, có ngân lượng rồi cũng có thể tự điều dưỡng bản thân.”
Phương pháp này vốn không hợp ý Dịch Vân Trai, nhưng là Tây Ninh nói thực có tình có lý, hắn đành gật đầu đồng ý.
Về Tiêu gia, Dịch Vân Trai liền phái người mỗi ngày đi mua câu đối xuân của Tả Chấn Ngọc, còn hướng gia phó nói với y rằng lão gia trong nhà thích thưởng thức văn thơ, tranh vẽ của y, cho tiền thưởng cao hơn giá Tả Chấn Ngọc đưa ra rất nhiều.
[