Tiết tử
Tấm kính thủy tinh lớn trong suốt cao nhã, bên ngoài rực rỡ một chút ánh sáng từ cảnh đêm đô thị, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng nhìn lại, vẫn như cũ lấp lánh mê người.
Tách cà phê đặt trên sàn gỗ, tiến vào bên trong là có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt. Trong đại sảnh có mấy người đàn ông, có kẻ đứng, người ngồi, có kẻ chiếm vị trí trên chiếc sô pha rộng lớn.
"Nếu có được toàn bộ thế giới, ngươi còn muốn cái gì?"
Người vừa lên tiếng đang cầm ly rượu màu hổ phách, khi hắn hỏi ra những lời này, ánh mắt của y không đặc biệt nhìn ai, mà là nhìn ánh đèn rực rỡ từ cảnh đêm bên ngoài, giống như y độc thoại, nhưng là mỗi người đều hiểu, y hỏi không chỉ riêng bản thân mình, mà còn là đang hỏi mỗi người ở đây.
".... Có được thứ gì đó bản thân thực sự muốn ?"
"Đồ vật này nọ cũng có thể dùng tiền để mua, trên đời không có thứ gì ta mua không được."
Trên tóc người nọ có vài sợi trắng, ở mép tóc đen loà xoà tỏa sáng, giống như kiểu nhuộm lưu hành hiện giờ, nhưng đó cũng không phải nhuộm, mà là di truyền của gia tộc hắn — thiếu niên bạch.
Ai cũng biết Ông hoàng máy tính nổi tiếng nhất toàn thế giới hiện nay, chính là người đàn ông đầu bạc ba mươi tuổi trước mặt.
Bất quá, cũng có người không ủng hộ quan điểm của y.
"Có, trên đời có vài thứ mà ngay cả máy tính tiên tiến nhất trên thế giới của ngươi cũng không kiểm soát được."
"Nếu nói đến mấy thứ u linh ma quỷ, phiền ngươi đem ví dụ cho ta xem, ta mới tin."
"U linh ma quỷ nhìn bộ dáng lạnh như băng của ngươi, cũng sẽ bỏ trốn mất dạng." Đối phương không khách khí trả lời.
Vạn Lý Lương khinh thường cùng hắn vô nghĩa, lạnh lùng bỏ lại một câu:
"Không có chuyện gì máy tính của ta kiểm soát không được, ít nhất trên thế giới này không có."
"Còn tình yêu?"
"Đó chẳng qua là vấn đề về câu dẫn mà thôi, trên đời không có tình yêu, chỉ có câu dẫn."
"Ngươi căn bản không có người yêu, dựa vào cái gì nói như vậy?"
Vạn Lý Lương cười lạnh, "Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, trên đời chỉ có câu dẫn, không có yêu, máy tính tính ra các khả năng, hơn nữa là thành công trăm phần trăm, nếu ngươi cứ nói tình yêu gì đó, chỉ thể hiện đầu óc ngươi chứa toàn phế thải."
Ngữ khí của y càng lạnh như băng, cũng càng thêm khinh thường: "Bất quá ta khoan hồng độ lượng không so đo với ngươi , bởi vì ta biết ngươi chính là kẻ lừa gạt."
Chương I
Phương Chính Anh hé miệng, thở phì phò, giống như cá ở trên cạn, chẳng có lấy một làn hơi nước làm dịu đi cảm giác khó chịu...
Hắn muốn quên đi mối tình đầu, nhưng hắn ở trong mộng căn bản thân bất do kỷ. Hắn đương nhiên biết người ở trước mắt là ai, cũng biết người đó sẽ nói cái gì, bởi vì hắn đã thấy giấc mộng này vô số lần.
Chỉ cần hắn làm việc mệt mỏi một chút, thì tình cảnh ấy sẽ tái diễn ở trong mộng, không phải một mà đến tận ba lần, không ngừng xuất hiện, làm cho hắn nghĩ muốn quên cũng quên không được.
Người đàn ông trước mắt bộ dạng tuấn tú, chính là đôi mắt lạnh lùng đằng sau cặp kính mắt, có khi sẽ làm người khác không rét mà run. Hắn toàn thân một màu đen, chỉ có vài sợi tóc ánh bạc, chính là di truyền thiếu niên bạch của gia tộc hắn, chẳng những không khiến hắn nhìn có vẻ già nua, ngược lại càng tăng thêm vài phần băng lãnh.
"Ta. . . Ta. . . Ta thích ngươi."
Trong mộng hắn thập phần ngượng ngùng, cố gắng lấy hết dũng khí nói ra những lời này, khoảng khắc đó có thể là lúc hắn dũng cảm nhất trong đời, chỉ là ngay lúc sau, hắn liền đánh mất tất cả can đảḿ.
Hắn vĩnh viễn cũng quên không được khi ấy đôi mắt băng lãnh của Vạn Lý Lương chợt lóe sáng, sau đó nói ra những lời làm cho hắn cả đời cũng không quên.
"Ngươi có bệnh sao? Ngươi là nam lại đi nói thích một người nam, ngươi nếu có vấn đề về thần kinh, nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần khám đi."
Những lời nói ác ý mang ngữ khí trào phúng cùng mỉa mai từ trong miệng người lãnh khốc như Vạn Lý Lương, trở thành không chỉ là mỉa mai trêu chọc mà còn khiến hắn vô cùng xấu hổ và đau lòng.
Bởi vì Vạn Lý Lương không phải đùa cợt, mà là trực tiếp nhận định hắn có bệnh. Hắn hiểu được sự thật, trong lòng Vạn Lý Lương, hắn Phương Chính Anh là kẻ bị bệnh thần kinh mới có thể tỏ tình với y.
"A. . ."
Mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, Phương Chính Anh kêu thảm, từ trên giường tỉnh lại, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường vội vàng uống. Nước lạnh, không thích hợp cho người bị cảm như hắn, nhưng hắn vẫn uống hết, sau đó mới quay về nằm ngủ trên giường.
Hắn nhất định là quá mệt mỏi, cho nên giấc mộng kia mới xuất hiện.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng ngủ; kia đã là chuyện quá khứ, hiện giờ lại thường xuất hiện trong mộng, bất quá hắn thực cảm kích khi ấy Vạn Lý Lương không nói sự việc ấy với bất cứ ai.
Nhưng là trong lòng hắn thập phần rõ ràng, Vạn Lý Lương sở dĩ không nói, là bởi vì y căn bản là không thèm đem hắn để ở trong lòng.
Quá xa. Khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất xa xôi. Tuy rằng hắn là người tài, sau khi tốt nghiệp cũng trở thành nhân viên quan trọng trong một xí nghiệp nổi tiếng. Nhưng là so sánh cùng Vạn Lý Lương, tựa như sự khác biệt giữa sao với thái dương.
Hiện nay Vạn Lý Lương là người đứng đầu trong ngành máy tính, nắm giữ toàn bộ tài nguyên máy tính trên thế giới. Y chính là một trong mười người giàu nhất thế giới, còn chính mình chỉ là nhân viên trong một công ty nổi tiếng mà thôi.
Phương Chính Anh cố gắng muốn mình ngủ, hơn nữa hy vọng chính mình không cần thấy lại cái giấc mộng khiến hắn vô cùng xấu hổ nữa.
Giấc mộng kia khiến hắn cảm thấy tự ti, cũng làm cho sự nhiệt tình hắn từng có hóa thành mây khói, đừng nói chỉ là một chút tự tôn, tất cả ngay tại thời điểm sau khi hắn tỏ tình đã vỡ tan thành từng mảnh, rốt cuộc khiến hắn không thể đứng dậy nổi.
"Phương chủ nhiệm! Phương chủ nhiệm. . ."
Có người gọi hắn. Hắn đang bị cảm mạo, đầu có chút choáng váng, ly nước lạnh hắn uống lúc nửa đêm làm cho bệnh của hắn càng nặng thêm.
"Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Lâm nói phải họp, gọi ngươi đi vào thảo luận."
Người vừa nói chuyện là thư kí Ngả Địch nổi danh "bát quái nam" – cái gì tin tức đều chạy không khỏi tai mắt của hắn.
Ngả Địch thoáng đem thanh âm đè thấp: "Hình như có liên quan đến hợp đồng ngươi phụ trách, bởi vì đối tác phi thường vừa lòng. Cho nên khi có tổng tài của một công ti lớn hướng bọn họ hỏi, bọn họ nói không ít lời tốt đẹp. Hôm nay vị tổng tài của công ti lớn kia muốn tới chỗ chúng ta. Tổng giám đốc thực hưng phần, vậy nên gọi ngươi đi vào đem chi tiết nói rõ ràng, làm cho vị tổng tài kia hiểu rõ hơn khả năng của chúng ta."
Phương Chính Anh khẽ gật đầu. Ngả Địch là một đài phát thanh, trên cơ bản, cậu ta đích xác biết rất nhiều tin tức lớn nhỏ, nhưng cũng bởi vì cá tính của cậu, bí mật gì một khi bị Ngả Địch biết được, ngày hôm sau mọi người nhất định đều sẽ biết, có thể nói là người không thể giữ được bí mật.
Tuy rằng biết được cá tính của Ngả Địch, nhưng bởi vì cậu ta bình thường xem như là người nhiệt tình, công ty chỉ cần có đoàn thể hoạt động, cậu ta đều là người đầu tiên tham gia, có thể xem là người tốt, Phương Chính Anh coi như thích Ngả Địch.
"Cám ơn ngươi, Ngả Địch."
"Không cần khách khí, chủ nhiệm, mặt ngươi thật là đỏ, ngươi phát sốt sao?"
"Chắc không phải đâu."
Hắn thu thập mấy văn kiện đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy được đầu váng mắt hoa, lập tức đưa tay vịn lấy cái bàn.
Ngả Địch thấy hắn khác thường, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy? Chủ nhiệm, khí sắc của ngươi thật sự nhìn không tốt lắm, ngươi uống thuốc cảm mạo chưa?"
"Uống rồi, ta không sao đâu, chính là trượt chân một chút thôi."
Ngả Địch không hỏi nữa, bởi vì Phương Chính Anh đã muốn lấy xong văn kiện, bộ dáng tỏ vẻ không có việc gì, ngoại trừ hai má ửng đỏ, không nhìn ra hắn đang bị cảm.
Phương Chính Anh đi vào văn phòng tổng giám đốc, vừa mới đẩy cửa ra, lại một trận chóng mặt đánh úp lại. Tối hôm qua hắn không nên uống ly nước đá kia, hại hắn hiện tại cổ họng thực khó chịu, cảm mạo giống như càng nghiêm trọng. Nhưng là trước mắt sẽ gặp khách hàng quan trọng, hắn tuyệt không thể tỏ ra không ổn.
Tay hắn khẽ rung, văn kiện ôm trong tay rơi xuống trên mặt đất. Hắn lập tức ngồi xổm người xuống lục tìm, bỗng nhiên một đôi giày da đen bóng đập vào mắt hắn. Người kia khẽ cuối người, giúp hắn nhặt lại văn kiện bị rơi xuống.
Hắn khàn khàn thanh âm nói: "Cám ơn."
"Không khách khí."
Thanh âm của người này phi thường trầm thấp, lại làm cho Phương Chính Anh khẽ giật mình, cảm thấy rất giống một người hắn quen, nhưng là người kia không có khả năng xuất hiện trước mặt hắn. Người kia chỉ xuất hiện trên trang bìa của tạp chí kinh tế, hoặc là trên tin tức về tài chính và kinh tế. Hai người căn bản không có khả năng chạm mặt nhau.
Hắn hô hấp gần như đình chỉ, khẽ ngước lên nhìn. Phương Chính Anh lập tức nhìn thấy vài tia sáng bạc từ mái tóc giống như nhuộm của Vạn Lý Lương cùng biểu cảm bình thường, không chút bất ngờ trên gương mặt y.
Một trận choáng váng đánh úp lại, Phương Chính Anh khó chịu nhắm mắt.
Vạn Lý Lương đỡ cánh tay hắn.
"Ngươi không thoải mái sao?"
Phương Chính Anh chưa từng nghĩ mình có thể dựa vào Vạn Lý Lương gần như vậy. Trên người y không có mùi nước hoa như những kẻ giàu sang, chỉ có nhiệt độ cơ thể truyền đến. Nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay của Phương Chính Anh, làm cho hắn cả người sợ hãi đứng lên, khiến cho hắn nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
"Hoàn hảo, chính là có một chút cảm mạo mà thôi."
Hắn lùi về phía sau hai bước, rời xa người kia, vội vàng đem văn kiện nhặt lên đến, Vạn Lý Lương cũng cầm văn kiện vừa nhặt lên giao cho hắn.
"Thật lâu không thấy, Phương. . . Phương Chính Anh phải không?"
Phương Chính Anh sửng sốt một chút, không dám nhìn vào mắt hắn. Hắn không nghĩ đến đại nhân vật giống như Vạn Lý Lương, thế nhưng còn nhớ rõ chính mình – người học cùng lớp với hắn.
"Ân. Vạn tiên sinh, đã lâu không gặp, bất quá ta thường nhìn thấy ngươi trên tạp chí cùng tin tức tài chính và kinh tế ."
Hắn cố gắng giả bộ dáng vẻ của người bạn học đã lâu không gặp, cũng cố gắng giả bộ nói những chuyện xã giao nam nhân bình thường sẽ nói. Nhưng là hắn hiện tại chuyện muốn làm nhất là tông cửa xông ra.
Nếu không phải hắn đã muốn ra xã hội nhiều năm, đối với xã giao có chút kinh nghiệm, nói không chừng hắn đã sớm tùy tiện tìm cái lý do để chạy như điên mà rời khỏi đây.
"Trách không được ta vẫn cảm thấy Phương Chính Anh tên này rất quen thuộc, nguyên lai ngươi là bạn học của ta. Nhà máy hướng ta giới thiệu nghe nói cũng khá khó tính, lại đối với ngươi khen không dứt miệng. Ta cam đoan này công trình giao cho ngươi tuyệt đối không có vấn đề."
"Ta chỉ là cố gắng hết sức mình, là thực hiện đúng phương pháp cùng thập phần phối hợp, cho nên công trình mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy."
Ngữ khí của hắn có chút vội vàng xao động, cố gắng hạ thanh âm và nói chậm lại nhưng cũng không che dấu được sự hồi hộp. Ngay cả đây là nói chuyện xã giao, chính là hắn nằm mộng cũng không dám mơ Vạn Lý Lương lại có vẻ mặt ôn hoà như thế đối với hắn.
Lần gặp mặt cuối cùng của hai người bọn họ hoàn toàn không giống bây giờ. thái độ của Vạn Lý Lương khi đó vô cùng lạnh lùng, nói hắn đi khám bệnh tâm thần, chính là tình huống khiến cho hắn từ trong ác mộng giật mình tỉnh lại.
"Ân, chúng ta cùng nhau vào đi thôi."
Vạn Lý Lương thay hắn mở cửa, hắn vội vàng thấp giọng nói cảm tạ.
Hắn vào văn phòng, tổng giám đốc vừa thấy Vạn Lý Lương, trên mặt lập tức tươi cười.
Mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận về công trình.
Trong lúc đàm công sự, Vạn Lý Lương nhằm vài vấn đề quan trọng mà hỏi, tổng giám đốc không trả lời được, bởi này chính là vấn đề liên quan tới nghiệp vụ, chỉ có Phương Chính Anh mới có thể trả lời.
Phương Chính Anh thông thuận trả lời, Vạn Lý Lương tỏ vẻ vừa lòng, thảo luận xong liền lập tức rời đi.
Hợp đồng mặc dù còn chưa ký kết, nhưng là trước khi Vạn Lý Lương rời đi đã dặn dò Phương Chính Anh mau chóng chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, lúc nào cũng có thể đến công ty họ ký hợp đồng, tỏ vẻ hợp đồng này đã là chắc chắn. Phương Chính Anh còn được chính miệng tổng giám đốc khen ngợi.
Nhưng là áp lực ban nãy khi thảo luận cùng Vạn Lý Lương khiến cho tổng giám đốc thập phần khẩn trương, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Dù sao Vạn Lý Lương không chỉ là doanh nhân khó lấy lòng, trên người hắn còn toát ra hơi thở lãnh liệt, thật sự làm cho người khác khó có thể đối mặt.
"Làm tốt lắm, Chính Anh, ta vừa rồi thực sợ ngươi trả lời không được."
"Phương diện này là lĩnh vực chuyên môn của ta, cho nên hoàn hảo trả lời được." Phương Chính Anh khéo léo trả lời.
Tổng giám đốc khen ngợi gật đầu.
"Tóm lại ngươi làm rất khá. Bất quá Vạn Lý Lương là bạn của ngươi, ngươi như thế nào cho tới bây giờ chưa từng đề cập qua, trách không được hắn nói chuyện với ngươi khẩu khí có điểm ôn hòa."
Ánh mắt Phương Chính Anh chợt lóe sáng. Khoảng thời gian hắn cùng học với Vạn Lý Lương là chuyện hắn tuyệt không hề muốn nhắc đến với người khác. Có rất nhiều người thích khoe mình cùng những danh nhân nổi tiếng có bao nhiêu quen biết, thân thuộc, nhưng đó chính là loại hành vi mà Phương Chính Anh không thích.
"Ta chỉ học cùng với hắn một năm thôi. Ta và hắn thường cùng một tổ, học lên hai năm, Vạn Lý Lương ra nước ngoài học nâng cao chuyên ngành, cho nên cũng không thân thiết lắm."
Hắn tận lực nói một cách khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ. Trên thực tế, khi đó Vạn Lý Lương đối xử lạnh lùng thản nhiên với tất cả mọi người. Bọn họ trừ bỏ việc cùng tổ, căn bản không có gì đặc biệt, đơn giản là lúc trước Vạn Lý Lương trực tiếp tìm hắn cùng tổ, cho nên mới gieo cho hắn hi vọng cùng mong chờ, thậm chí còn đối y tỏ tình.
Nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ, những chuyện mà khi tinh thần và thể xác hắn mệt mỏi thường xuất hiện, công kích nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không quên được cảm giác khi đó.
Tổng giám đốc vỗ vỗ vai hắn, "Tóm lại, mọi việc sau này đều do ngươi đảm nhận, ngươi ký hợp đồng luôn đi." Nói xong, hắn liếc nhìn Phương Chính Anh.
"Mặt của ngươi thật là đỏ, trong phòng thông gió không tốt sao?"
"Ta cảm mạo, có thể là bị sốt a."
Phương Chính Anh vỗ nhẹ hai má, nếu để cho người khác phát hiện hắn là một người đàn ông hai mươi chín tuổi lại đỏ mặt khi nhìn một người đàn ông, thật sự là chuyện rất mất mặt.
Nhưng là không thể không nói, nhìn thấy Vạn Lý Lương trên tivi so với gặp mặt trực tiếp, cảm giác thật sự chênh lệch quá lớn. Vạn Lý Lương so với ngày đó càng thêm xuất sắc, mà trên người hắn toát ra vẻ lãnh khốc khó tiếp cận cùng khí chất tài hoa, khiến Phương Chính Anh không dám nhìn thẳng vì quá chói mắt.
Cuộc họp khi nãy càng làm cho Phương Chính Anh hiểu rõ ràng rằng khoảng cách giữa hắn và Vạn Lý Lương có bao nhiêu xa, xem ra bọn họ không phải là sự so sánh giữa sao cùng thái dương mà là sự chênh lệch giữa hạt bụi cùng thái dương mới chính xác.
May mà lúc học đại học hắn tỏ tình không thành công. Dù sao Vạn Lý Lương không phải là nhân vật hắn có thể tiếp xúc, điểm ấy hắn tự nhắc nhở bản thân phải nhớ kĩ.
Sau khi nghỉ ngơi, bệnh cảm mạo của Phương Chính Anh đã khá hơn nhiều.
Hôm nay, hắn đem kế hoạch đã cố gắng viết tốt đến công ty của Vạn Lý Lương, đưa cho thư ký riêng của y.
Thái độ của thư ký rất lãnh đạm, quan sát hắn kỹ càng, khiến cho hắn cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rất không tự nhiên, tự hỏi không biết mình đã làm gì khiến nàng ta đối xử với mình như thế.
"Phương chủ nhiệm, người phụ trách cao nhất chính là ngươi sao?"
"Đúng vậy, đây là chuyên môn của ta, đều là ta trực tiếp cùng với khách hàng bàn luận."
"Ân." Thanh âm của nàng không nhiệt tình hơn, ngược lại còn có chút lãnh đạm: "Ta nghĩ ngươi có chút nhầm lẫn, đây là Vạn tổng tài của công ti chúng ta tự mình tiếp nhận hợp đồng, ít nhất cũng là tổng giám đốc các ngươi tự mình đến đây bàn luận đi."
Ngụ ý chính là — hắn nghĩ hắn là ai? Chỉ là một cái chủ nhiệm nhỏ nhoi cũng dám đến gặp tổng tài của bọn họ bàn luận hợp đồng!
Phương Chính Anh cười khổ, đối phương kênh kiệu đối hắn, hắn thật sự cũng không có cách nào khác.
"Là Vạn tổng tài các ngươi muốn ta hôm nay đến đây ký hợp đồng, nếu là có điểm thất lễ, ta lập tức mời tổng giám đốc chúng ta lại đây trao đổi."
Hắn đứng lên rời khỏi, lại vừa lúc gặp Vạn Lý Lương ở cửa.
Vạn Lý Lương giật mình sửng sốt một chút, "Hợp đồng còn chưa ký, ngươi như thế nào lại muốn đi ?"
"Thư ký Trần cho rằng phải là tổng giám đốc của ta đến đây thảo luận mới thích hợp. Làm phiền Vạn tổng tài rồi, ta lập tức liên lạc tổng giám đốc, hắn rất nhanh sẽ đến đây ký hợp đồng với ngươi."
Vạn Lý Lương vốn là người bình tĩnh, lãnh đạm, nghe hắn nói xong, đôi mắt càng trở nên băng lãnh, thoạt nhìn tựa hồ có chút giận dữ.
Hắn thấp giọng hỏi: "Ngươi có mang hợp đồng đến đây sao?"
"Ta có mang theo."
Hắn nguyên bản đến đây chính là vì phải cùng Vạn Lý Lương ký hợp đồng a.
"Giao cho thư ký Trần, không cần gọi tổng giám đốc các ngươi đến, hợp đồng này phải là ngươi ký."
Vạn Lý Lương nói thập phần kiên định, quay đầu lại, đóng cửa phòng, không biết đối thư ký nói những gì.
Chốc lát sau, khi thư ký Trần đi ra nhận tài liệu từ Phương Chính Anh, chỉ thấy hốc mắt nàng ươn ướt, xem ra là bị Vạn Lý Lương la mắng một chút.
Phương Chính Anh khó mà nói cái gì, nhưng là thư ký Trần tựa hồ cho rằng là lỗi của hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại liếc mắt một cái, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đem tư liệu giao cho nàng.
Sau một lúc lâu, Vạn Lý Lương ký xong hợp đồng, Phương Chính Anh cất kỹ hợp đồng rồi chuẩn bị rời đi, Vạn Lý Lương lại bỗng nhiên mở miệng nói: "Bây giờ đã giữa trưa, cùng nhau ăn cơm trưa đi!"