Năm nào đó tháng nào đó ngày nào đó, đêm đen gió lớn, nửa đêm canh ba đại viện Tô Châu Cao gia đắm chìm trong màn đêm đen. Chỉ có người hầu tuần tra ban đêm, Cao gia từ chủ nhân cho đến hạ nhân, từ người cho đến vật, đều chìm vào giấc ngủ miên man. Và ngoại trừ, giữa gian nhà thông với góc hoa viên thâm sâu le lói một ánh đèn quỷ dị ——
Chủ nhân của gian phòng, Cao gia tiểu lục gia Cao Dật Linh ôm đầu, ngồi xếp bằng ở trên cái giường lớn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú động lòng người đối diện với cái hộp gỗ lim khắc hoa, cổ kính trước mặt vẫn còn ngây ngốc.
“Ai ——” Sau khi thở dài hết ba mươi lần, Cao Dật Linh lại mở cái hộp gỗ lim ra. Bên trong có bảy cái bình nhỏ đủ bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím. Bất quá bình cao nửa bàn tay, được lót dưới mảnh lụa màu vàng, cùng với bảy cái bình bảo thạch bảy màu càng khó phán đoán: này nhất định là vật rất trân quý. Vỗ nhẹ bình nhỏ, Cao Dật Linh lại đem ánh mắt chuyển hướng tới mảnh giấy vàng ố bên cạnh. Chỉ thấy trên đó có bút tích của cầu kính:
Thần y Ngự Phong Khải, trong bảy cái bình này là hoàn thành tâm huyết suốt đời của ta. Vì ta quá chuyên tâm chế dược, sau lại tẩu hỏa nhập ma, chế thành bảy dược “Xuân, thuần (tinh khiết), xuẩn (ngu ngốc), sủng (cưng chiều), thố (ghen), xuy (nấu nướng), tổn (gây hại)”. Chưa biết kết quả thần trí ta đã hôn mê. Duy nhất chỉ biết nguyện vọng ban đầu của ta là chế một loại “xuân dược” cực phẩm thiên hạ. Nhưng kết cục, người tính không bằng trời tính. Kính báo kẻ hậu nhân hữu duyên với thuốc này: bảy vị thuốc mặc dù vô hại thân thể người, nhưng sử dụng trái ngược hoàn toàn, người dùng vẫn phải cẩn thận. Ta đây cùng với bảy bảo bình dụng tâm lương khổ. Khác: đặc biệt dược “Tổn” làm quá mức, không tốt so với tầm thường ——
“Cái gì thần y, quả thực là đồ ngu, ta chỉ muốn dùng ‘ xuân dược’, chẳng lẽ muốn ta một ngày cho Đàm Thiên Diễn ăn một bình sao? Hắn quỷ quyệt như vậy, nhất định ngày đầu tiên đã lộ, đến lúc đó hắn càng thêm tức giận, lại đi nữa, ta tìm ai khóc đây? Ngu ngốc, ngốc tử!” Cao Dật Linh suy sụp ngã xuống giường, thì thầm mắng. Bỗng nhiên, một tia chớp lóe lên ——
“Bảy” cái bình, “bảy” vị thuốc, nhà của ta vừa vặn có “bảy” huynh đệ. Trung thu cũng sắp đến rồi, vừa vặn “bảy” người đều ở nhà nghỉ lễ mà. Nếu ta cho “mười hai” vị huynh trưởng kia nếm thử một chút, lại đi qua nhìn trộm kết quả —— ánh mắt Cao Dật Linh mị như tiểu hồ ly —— còn lo không biết bình nào chính là dược hiệu cực mạnh trong truyền thuyết, mặc cho có là mười tám vị La Hán Thiếu Lâm, lão đạo sĩ nhập quan Võ Đang Trung Nguyên, đồng tử công Thiết Bố Sam đều nhẫn không được cực phẩm “xuân dược” sao? Nghĩ đến lễ này, cảm thấy mỹ mãn, mang theo nụ cười đáng yêu, Cao Dật Linh rốt cục cũng gia nhập hàng ngũ đại quân mộng đẹp của Cao gia.
Hôm sau, mặt trời mới vừa lên ba sào, Cao Dật Linh giấu giấu bình nhỏ màu đỏ, đi tìm mục tiêu. Vừa mới tới viện tử của lâu Nghị Sự liền nhìn thất Vệ Ưởng rất cẩn thận bê mâm đi vào trong.
“Vệ Ưởng.” Tiểu hồ ly nhìn thấy tiểu gà trống ngu ngốc liền cất tiếng gọi giòn tan.
“Ai, Dật Linh, chào buổi sáng a.”
“Chào, trên tay ngươi thật ra là cái gì?”
Mặt của Vệ Ưởng hơi hơi đỏ một chút, suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng nói:”Cao Dật Hiên đêm qua lại suốt đêm bận rộn, ta nghĩ hắn quá vất vả, cùng Tôn đại thúc trù phòng học hầm canh gà, muốn đưa cho hắn.”
“Ai nha, nhị ca nhất định rất vui, toàn bộ mệt nhọc đều tiêu tan. Ta ngửi ngửi xem được chứ?” Vệ Ưởng chân chất như thế nào nghe ra ngữ khí hưng phấn của tiểu hồ ly, ngoan ngoãn đưa canh gà tình yêu qua.
“Ngô, ngon thật, thơm quá —— Vệ Ưởng ngươi nhìn bên kia!” Quay đầu đi cái gì cũng không thấy Vệ Ưởng mang vẻ mặt hoang mang đáng yêu quay đầu trở lại nhìn không biết vì cái gì Cao Dật Linh cười rất vui vẻ:
“Cái gì a, ta cái gì cũng ——”
“Ta hoa mắt, lạnh uống sẽ không ngon, mau mang vào cho nhị ca đi.”
Nhìn thân ảnh Vệ Ưởng biến mất ở lâu Nghi Sự, tiểu hồ ly cười gian nói:”Nhị ca, ngươi nếu một lần trúng thưởng, sợ là cơm trưa ta không thấy ngươi đến, ha hả ~~~”
Đẩy cánh cửa của đại sảnh của lâu Nghị Sự, Vệ Ưởng bất ngờ phát hiện Cao Dật Hiên chôn trong đống sách thật dày, mày rủ xuống ngủ rất quen thuộc. Nhẹ nhàng buông khay rón ra rón rén đi qua, Vệ Ưởng si ngốc nhìn.
Y thật là đẹp mắt, khi ngủ hơi vài phần trẻ con so với Cao Dật Hiên ngày thường lạnh lùng càng đủ mị lực. Tuy rằng đúng như y nói, Cao gia huynh đệ mỗi người một vẻ, nhưng Vệ Ưởng thủy chung cho rằng, nụ cười ôn nhu của Cao Dật Hiên với mình là đẹp nhất. Nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve đôi môi không phòng bị của ái nhân, như bị ma lực hấp dẫn, Vệ Ưởng chậm rãi đặt đôi môi của mình lên, chuồn chuồn lướt nước hôn một chút, Vệ Ưởng mặt đầy lửa nóng vừa định rút về, đã bị một bàn tay to lớn kéo lại, môi lưỡi triền miên hôn sâu.
“Ngô —— Cao Dật Hiên, ngươi giả bộ ngủ gạt ta! !”
“Này ngươi lại vội cái gì? Đêm qua nhớ ta không?”
“Quỷ mới nhớ ngươi, sợ ngươi quá mệt mỏi mới vất vả cùng Tôn thúc học hầm canh gà lại đây xem ngươi, ngươi lại gạt ta, không để ý tới ngươi!”
Ánh mắt nhìn bát sứ canh gà, ánh mắt luôn luôn lạnh lùng giờ lại ôn nhu như nước. Với hôn lên ngón tay của ái nhân, ôm Vệ Ưởng tức giận bất bình, Cao Dật Hiên mỉm cười nói:”Ta mệt mỏi, đang muốn ăn cái gì đó, mau mang đến cho ta, được không?”
Nghe Cao Dật Hiên cư nhiên thừa nhận”mệt mỏi, đói bụng” Vệ Ưởng lập tức quên muốn ồn ào khó chịu, chạy nhanh bưng canh gà qua cho y. Nhìn y sau khi bắt đầu uống được một hớp , hơi nhíu mày nhưng tiếp tục uống . Vệ Ưởng lắp bắp hỏi:
“Uy, Cao Dật Hiên, nếu không uống được, ngươi đừng miễn cưỡng, hỏng thân thể, ta, ta ——”Nói còn chưa dứt lời, Cao Dật Hiên bèn kéo qua ghé vào lỗ tai của hắn nói:
“Ta ăn trân tu khắp thiên hạ, không có cái nào ngon hơn. Về sau ta phái ngươi xuống trù phòng chuyên môn nấu cơm cho ta ăn được?”
“Mới không cần! Ta, ta cũng không phải vợ của ngươi mà.” Vùng ra khỏi vòng tay, Vệ Ưởng vội vàng thu dọn chén bát bưng ra ngoài, gần đến cửa , cũng không quay đầu lại mà nói:
“Cao Dật Hiên, ta đây về sau còn có thể làm cái khác cho ngươi ăn, không được ngươi chê khó ăn! Ngươi nằm một hồi, cơm trưa ta tới gọi ngươi.”
Giờ phút này nếu có gian tế của nhân sĩ gì trong chốn thương trường, võ lâm mà đã cùng Cao Dật Hiên đánh qua may mắn đến xem nụ cười trên mặt của y, chỉ sợ sẽ có mà cằm rơi xuống đất.
Bữa cơm trưa, Cao Dật Linh đã sớm ngồi vào bàn tuy rằng không thể như nguyện với thường nhìn không thấy Nhị ca hắn cùng Vệ Ưởng, lại vô cùng bất ngờ nhìn thấy nhị ca hắn một khối băng lạnh, ách, cơ hồ là ôm Vệ Ưởng đi vào đại sảnh. Nhìn thấy Vệ Ưởng ngượng ngùng giãy dụa, cũng không rất giống bộ dạng “làm” nhiều tay chân vô lực. Tự mình kéo ghế cho Vệ Ưởng ngồi, đảo qua liếc mắt Cao Dật Hiên lập tức lên tiếng phân phó nói:
“Nhanh đi lấy một, không, hai ba cái đệm mềm lại đây, cứng như thế Tiểu Ưởng làm sao chịu được!” Sau đó y chế trụ tay chân Vệ Ưởng không chịu, làm cho hắn ngồi trên đùi của mình. Một màn này làm cho mấy vị huynh đệ cùng tình nhân đến sau kinh ngạc không thôi.
Sau khi mấy cái đệm đưa đến, Cao Dật Hiên đặt Vệ Ưởng lên như đặt dạ minh châu, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn rồi hỏi:”Thoải mái sao? Tiểu Ưởng? Nếu vẫn còn cứng, nhất định phải nói cho ta biết a.”
“Dật Linh, nhị ca ngươi ăn nhầm dược gì sao?” Một tay ôm Lãnh Hà Phong, Cao Dật Vân nhìn chả hiểu gì mở miệng hỏi.
“Ai nha, đại ca, ngươi cũng thật sự là nhiều chuyện. Nhị ca lại không thể thay đổi một chút tác phong sao? Hắn này rõ ràng là học ta thôi.” Cao Dật Ngọc đoạt lấy lời của Cao Dật Linh bất định ánh mắt lóe lên, thuận tiện hôn trộm lên mặt tuyệt mỹ của Lam Diệc Yên:” Liền giống ta thường đối Diệc Yên a.”
Trước bữa cơm thì trà đưa tới, mọi người vì thế gạt bỏ nghi vấn cao ngất, cầm lấy trà uống một ngụm lại cùng nhau phun tới —— lão nhị lạnh khốc nhất nhà hắn, y cư nhiên trước tiên thử thử nước nóng, vừa lòng sau nhậm một hơi hôn cái miệng nhỏ nhắn của Vệ Ưởng chậm rãi đem trà chuyển cho hắn, cuối cùng còn dùng ngón tay quệt lau vài giọt thủy chảy xuống khóe miệng, nhẹ nhàng hỏi: