Chương 22

Diệp Lãng quay về làm việc được khoảng hai tiếng thì nghe Trương Ngôn nói có người muốn gặp cô, hiện tại đang đợi ở bên ngoài.

"Ai..."

"Ai vậy?" Đường Chí Kiệt còn khẩn trương hơn cô, vừa nghe Trương Ngôn nói vậy đã vội buông lời hỏi thăm.

Trương Ngôn nhún nhún vai: "Không có hỏi, chỉ biết là đàn ông, còn rất đẹp trai nữa..."

"Để tôi ra xem sao." Diệp Lãng cũng mơ hồ đoán được là ai, cô để lại một câu sau đó rời khỏi phòng.

...

"Thiếu Quân, tìm tôi có việc gì sao?"

Từ Thiếu Quân khẽ tựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại ở trước ngực, cười cười nhìn cô: "Cũng không có gì, chỉ là muốn cùng cô tán ngẫu một chút thôi."

Diệp Lãng nhíu mày khó hiểu: "Tán ngẫu gì chứ? Đây là giờ làm việc!"

Nhưng nếu có cơ hội, cô cũng muốn hỏi thăm về tình hình của Mặc Hạo, cô thực ra rất nhớ thằng bé đó..

Từ Thiếu Quân vẫn ung dung nhìn cô: "Vậy giờ nghỉ trưa hôm nay, lên tầng thượng đi, nơi đó rất thích hợp để nói chuyện phiếm đấy.."

Tầng thượng sao?

Diệp Lãng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

...

Khoảng 5 phút trước khi đến giờ nghỉ trưa, Diệp Lãng đột nhiên nhận được một thông báo trên mail với nội dung: 'Lên đây!'

Người gửi không ai khác ngoài cái tên Âu Dương Nam Tuấn.

Diệp Lãng khẽ liếc nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới sực nhớ lại đã có hẹn ăn trưa với hắn..

Thế còn Từ Thiếu Quân?

Cô suy nghĩ một chút, sau đó quyết định hồi âm lại cho hắn: 'Tôi có việc đột xuất, có thể mất hai mươi phút.'

Âu Dương Nam Tuấn đang ngồi trước bàn làm việc, đọc xong nội dung tin nhắn liền nhíu chặt hàng lông mày, liền đó, tay trái với lấy bộ đàm.

...

Trên tầng thượng, thân thể thon dài của người đàn ông đứng uy nghiêm như một bức tượng, gió thổi làm những sợi tóc của anh ta khẽ tung bay.

Diệp Lãng vừa bước đến nơi thì đã thấy Từ Thiếu Quân đang đứng hướng lưng về phía mình, hai tay mạnh mẽ chống đỡ trên lan can.

"Anh có gì muốn nói với tôi?" Diệp Lãng đi đến đứng bên cạnh Từ Thiếu Quân, chậm rãi hỏi.

Từ Thiếu Quân đột nhiên cúi đầu thở dài, giọng điệu đầy bất lực: "Diệp Lãng, tôi có lỗi với cô!"

...

Khoảng 5 phút sau, trên tầng thượng lại xuất hiện thêm một người nữa, là Âu Dương Nam Tuấn!

Lúc hắn vừa đặt chân đến nơi đã hoảng hốt phát hiện Diệp Lãng đang bị Từ Thiếu Quân dùng súng khống chế, mà khuôn mặt của cô lúc đó lại không hề tỏ ra một chút sợ hãi nào, thẳng tấp nhìn về phía hắn.

Ngay thời khắc đó, hắn cảm thấy trái tim mình như co thắt từng hồi, bàn tay hung hăng siết chặt, giống như hận không thể một phát bắn chết người đàn ông kia.

"Âu Dương Nam Tuấn, mày cũng biết đau lòng sao?" Đôi mắt của Từ Thiếu Quân như phát ra tia lửa, nghĩ về đứa em gái xấu số của mình, anh ta thực sự rất đau, nhưng càng đau, lại càng thêm tàn nhẫn.

Hai tay Diệp Lãng đều đã bị anh ta trói lại bằng chính chiếc cà vạt trên cổ mình, nó siết chặt da thịt cô đến rướm máu.

"Thả cô ấy ra!" Âu Dương Nam Tuấn khẽ nhíu mày, giọng nói của hắn lạnh băng cất lên.

Giờ phút này, hắn biết mình tuyệt đối không thể kích động, nếu không sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Còn người đàn ông kia, trong trí nhớ của hắn đã từng gặp anh ta vài lần, hắn không nhớ rõ tên tuổi, chỉ biết anh ta đang làm việc cho tập đoàn của mình mà thôi.

Giữa hắn và anh ta, thì có ân oán gì chứ?

Ân oán gì chứ? Hắn mặc kệ!

Hôm nay, chỉ cần anh ta dám làm cô bị thương, hắn nhất định sẽ khiến anh ta phải trả một cái giá thật đắt!

Từ Thiếu Quân nghe hắn nói như vậy thì đột nhiên cười lên một tiếng thật sảng khoái: "Âu Dương Nam Tuấn, mày đang ra lệnh cho ai thế? Hả? Tên súc sinh!"