Chương 13

Trở lại phòng thiết kế, thấy hết thảy mọi người đều cúi đầu làm việc, khuôn mặt ai nấy cũng hết sức chuyên chú, Diệp Lãng đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.

Lúc nãy, Trương Ngôn cho cô 2 tiếng để xem tài liệu, vậy mà cô lại ở trên đó đúng 2 tiếng đồng hồ. 10 giờ còn có cuộc họp, cô biết gì cho ý kiến đây?

Khi Diệp Lãng trở về, người phát hiện đầu tiên là Đường Chí Kiệt, anh ta nhàn nhạt hỏi: "Làm gì lâu vậy?"

Diệp Lãng ngồi vào chỗ, thấy Trương Ngôn cũng đang nhìn mình như đang chờ câu trả lời, cô mím môi: "Là tôi bất cẩn làm dính cà phê lên áo, nên tổng giám đốc cho tôi mượn phòng nghỉ của anh ấy để giặt nó, sau đó tôi còn phải đợi áo khô."

Cô thực sự không muốn nói dối, nhưng sự thật lại quá biếи ŧɦái!

Đường Chí Kiệt gật đầu: "Không sao. Cuộc họp sẽ dời lại buổi chiều, xem tài liệu đi!"

Diệp Lãng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô mới nhận ra một điều, rằng những con người ở nơi đây thực sự rất văn minh. Cô biết trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có nghi ngờ, nhưng họ không hề nói ra hay dùng thứ ấy để trêu đùa, xuyên xỏ cô. Nếu là ở chỗ làm cũ, cô nhất định sẽ bị đồng nghiệp tra khảo đến thừa nhận mới thôi.

...

Đến giờ nghỉ trưa, mọi người nán lại tán ngẫu một chút sau đó mới mang cơm hộp xuống nhà ăn của tập đoàn để dùng bữa.

Diệp Lãng cứ ngỡ tập đoàn có chuẩn bị cơm trưa cho nhân viên như chỗ làm cũ của cô nhưng không phải, đây có lẽ là hậu quả của việc không chịu tìm hiểu kỹ chỗ làm mới.

Mấy đồng nghiệp trong phòng nghe cô nói không mang theo cơm trưa liền cười ầm lên, bởi vì ngày trước bọn họ cũng bị rơi vào trường hợp tương tự.

"Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không để em đói đâu." Đường Chí Kiệt là người tiên phong chia cho cô một phần tư bữa trưa của mình, sau đó lần lượt đến những người khác.

"Cám ơn mọi người!" Diệp Lãng cảm thấy rất cảm kích tấm lòng của bọn họ, mặc dù chỉ mới quen biết nhau cách đây mấy tiếng nhưng xem cách đối đãi của bọn họ không khác gì anh chị em trong gia đình.

Gia đình sao?

Đối với cô, hai từ đó nghe thật xa vời!

Nhớ năm cô sáu tuổi, à không, là từ khi cô có nhận thức về thế giới này mới phải, cô sống trong ngôi nhà đó, dậy trễ cũng bị mắng, đi học về muộn cũng bị mắng, ăn cơm cũng bị mắng, được cho tiền tiêu vặt cũng bị mắng, thậm chí khi đổ bệnh...cũng vẫn bị mắng!

Đi ra ngoài đường, cô không thể nói mình là con cái nhà nào, bởi nếu nói ra cô sẽ bị đánh đòn. Đến ngày hội phụ huynh toàn trường, phụ huynh của cô chỉ tùy tiện gọi một người hầu dự thay cho mình!

Có nhiều lúc cô tự hỏi, việc sinh ra một đứa con gái thì nhục nhã lắm sao?

Cho nên nói, mỗi người sinh ra đều mang trên mình một số phận khác nhau, giống như số phận của cô và Mặc Hạo. Cô được sinh ra trong một ngôi nhà có cả ba lẫn mẹ, nhưng cô không dám gọi đó là gia đình của mình. Còn Mặc Hạo, nó vừa sinh ra đã là một đứa trẻ mồ côi, nhưng ngược lại, nó được cậu của mình hết mực yêu thương. Đó chính là điểm khác nhau.

Vừa rồi, khi mọi người tốt bụng gấp thức ăn cho cô, có thể đối với người khác đó chỉ là một cử chỉ vô cùng bình thường, nhưng đối với cô, nó lại vô cùng thiêng liêng. Bởi vì từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cô được người ta gấp thức ăn cho.

"Diệp Lãng, cô sao vậy?"

Thấy hai mắt cô rưng rưng, mọi người đồng loạt bỏ đũa xuống, ngơ ngác nhìn nhau.

Diệp Lãng nở nụ cười thật vui vẻ, hỏi ngược lại: "Mọi người sao vậy? Mau ăn đi chứ, thức ăn nguội hết bây giờ."

Trương Ngôn khó tin nói: "Thức ăn vốn đâu có nóng."

Nghe anh ta nói vậy, nụ cười trên môi cô vẫn không hề tắt: "Phải ha..."

Lúc Diệp Lãng chuẩn bị cầm đũa lên thì vô tình bắt gặp một nhân viên bảo an đang đi về phía bàn của cô đang ngồi, trên tay còn xách theo một túi thức ăn.

Cô nhận ra đây chính là người hôm trước cô nhờ giữ hành lý nhưng anh ta đã từ chối.

Trước tất cả mọi người đang có mặt trong nhà ăn, nhân viên bảo an nhẹ nhàng đặt đồ vật trong tay xuống trước mặt cô.

Cho tới khi anh ta rời đi, hàng lông mày thanh tú của cô mới nhíu lại, nhìn chằm chằm túi thức ăn, và mọi người cũng đang nhìn cô chằm chằm. Bọn họ không cần hỏi cũng đoán được chủ nhân của túi thức ăn này. Chỉ là...bọn họ giả khờ mà thôi!

Diệp Lãng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định lấy thứ bên trong túi ra, đó là một chiếc hộp màu đỏ, trên nắp còn có một tờ giấy nhỏ, ghi là: 'Bạn học, bữa trưa ngon miệng!'

Trương Ngôn lắc đầu cười: "Giới trẻ bây giờ thật biết cách thể hiện tình cảm!"

Diệp Lãng điềm tĩnh giải thích: "Tôi có một người bạn ở Nhật Bản, cậu ấy vừa khai trương nhà hàng nên muốn mời tôi ăn ấy mà...mọi người cũng ăn chung đi!"

Và tâm điểm của bữa trưa hôm nay chính là món bít tết bò wagyu...

Diệp Lãng cảm thấy trình độ nói láo của mình đã đạt đến bậc thượng thừa rồi!

...

Cuộc họp lúc 2 giờ sẽ bắt đầu sau 5 phút nữa, Diệp Lãng viết nốt con số cuối cùng ra giấy, cô nhìn nhìn một chút rồi đột nhiên cười khổ, lại là con số tròn trịa đó!

"Diệp Lãng, Âu Dương tổng gọi cô!" Giọng nói của người trưởng phòng lanh lãnh vang lên.

Phản ứng đầu tiên của cô là đảo mắt vài vòng, thấy mọi người có vẻ không quan tâm, mới dám bước lại nhận lấy bộ đàm từ tay người trưởng phòng.

Nói thật, cô thực sự dị ứng với cái tên này rồi...

Cô nới rộng khoảng cách với người trưởng phòng thêm một chút, để tránh cho anh ta nghe được những lời không nên nghe, cô hít sâu, sau đó nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Tổng giám đốc, xin hỏi có việc gì cần dặn dò?"

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp êm tai: "Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của cậu."

"Tổng giám đốc nói sao? Hôm nay chúng tôi được tan làm sớm hơn à?"

"Buổi chiều về nhà hắn thu dọn hành lý, đúng 7 giờ tôi đưa cậu đến nhà mới."

"Anh nói được nghỉ sớm 30 phút ạ?"

"Lát nữa tự đón taxi về, tôi không muốn cậu ngồi chung xe với hắn!"

"Anh còn gì dặn dò nữa không?"

"Phải đi taxi có tài xế là nữ! Hoặc là cứ trực tiếp ngồi xe của tôi, về đó tôi sẽ mua đồ mới cho cậu. Chịu không?"

"Không. Không còn gì nữa thì tôi xin phép được tiếp tục công việc. Xin chào ạ!"

...

Diệp Lãng trở lại bàn làm việc, thở dài một tiếng, vậy là hôm nay được tan làm sớm hơn thường ngày 30 phút...trời ơi, lá gan của cô cũng lớn thật đấy!

Đang suy nghĩ vu vơ thì đột nhiên cô cảm giác một bên má mình có gì đó lành lạnh, khi nhìn lại mới thấy Đường Chí Kiệt đang dùng thước kẻ áp lên mặt cô.

"Đi họp thôi!"