Chương 14

Cuộc họp kết thúc sau một giờ đồng hồ, rốt cục mọi người cũng thống nhất ý kiến, công việc tiếp theo sẽ là đưa ra phương án thiết kế dựa trên nhu cầu của khách hàng. Dự tính trong khoảng thời gian hai tuần, mỗi đội phải trình lên một bản thảo chi tiết nhất để ban lãnh đạo xem xét và đưa ra lựa chọn.

Diệp Lãng phụ trách về mảng ngoại thất, cô cảm thấy có chút áp lực, bởi vì dự án lần này là một chuỗi khách sạn không phải mấy quán cà phê lề đường mà cô đã từng làm.

"Làm sao vậy?" Thấy cô vẫn còn ngồi đó cắn cắn bút, Đường Chí Kiệt bước tới hỏi.

Diệp Lãng khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu ạ."

Đường Chí Kiệt đương nhiên biết cô đang lo lắng về điều gì, bởi dù sao anh ta cũng là người đi trước. Đường Chí Kiệt từ tốn ngồi xuống vị trí bên cạnh, mỉm cười sau đó đưa bàn tay rộng lớn đặt phía sau gáy cô, ôn tồn nói: "Em chỉ cần làm hết sức mình, nếu có gì sai sót thì tôi và Trương Ngôn sẽ hướng dẫn em làm lại. Còn nữa, sau này đừng có cắn bút, xấu lắm!"

Diệp Lãng chậm rãi quay sang nhìn anh ta, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn rất nhiều: "Cám ơn những lời khích lệ của anh, tôi xin phép về phòng làm việc trước."

Nói rồi cô ôm tập văn kiện đứng dậy, những bước chân thật dứt khoát rời khỏi phòng họp. Lúc ở trong thang máy, bàn tay nhỏ nhắn của cô vô thức sờ lên gáy mình, trong đầu tự nhiên nhớ câu nói của hắn 'Lãng Lãng, lúc nãy cậu không nên trèo lên người hắn, tư thế của hai người khiến tôi rất khó chịu.'

Nhưng là...hai hành động đó thì có gì liên quan với nhau?

Lẽ nào...cô bị hắn đầu độc mất rồi!

...

Đáng lẽ mọi người phải làm thêm 30 phút nữa mới tan làm, nhưng nghỉ sớm một chút không phải cũng rất tốt sao?

Trong lúc đón taxi cô đã nghĩ như vậy.

Âu Dương Nam Tuấn bảo cô phải ngồi taxi có tài xế là nữ, gì chứ? Hắn nghĩ mình là ai mà có thể ra lệnh cho cô?

...

30 phút sau, trước cửa một ngôi biệt thự vô cùng sang trọng, chiếc taxi chầm chậm đổ lại, Diệp Lãng thanh toán rồi bước xuống.

Vào tới trong nhà, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Từ Mặc Hạo, cậu ngồi ở bậc thang trước sảnh, bĩu môi chống cằm, đôi mắt trong veo luôn túc trực nơi cánh cổng màu xanh ngọc bích kia.

Rồi giống như một kỳ tích, cánh cổng ấy từ từ mở ra, đối với cậu, cô gái thật giống như một thiên thần, bởi mỗi khi có sự xuất hiện của cô, cảnh vật xung ốp quanh dường như bị lu mờ đi, khiến cho trong mắt cậu bây giờ, chỉ có khuôn mặt xinh đẹp đến động lòng của cô.

"Mặc Hạo, có nhớ cô không, hm?" Diệp Lãng vừa bước tới đã ôm lấy cậu vào lòng, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt trên lưng áo trơn bóng của cậu.

Từ Mặc Hạo khẽ vùi mặt vào ngực cô, nức nở: "Cô ơi, ngày mai đưa con đến chỗ làm của cô được không ạ? Con muốn nhìn thấy cô, con muốn nhìn thấy cô..."

Mặc dù chỉ gặp được cô cách không lâu nhưng trong lòng cậu sớm đã có cô, cô giống như người mẹ mà mỗi đêm cậu đều mơ thấy, cậu muốn có mẹ, cậu muốn cô trở thành mẹ của mình...

Diệp Lãng cảm thấy trái tim mình dường như có hòn đá nè nặng, khiến cô không tài nào thở nổi, đứa nhỏ này, lát nữa làm sao cô nói với nó rằng...mình sắp rời khỏi đây?

"Cô ơi..." Giọng cậu đột nhiên run lên, hai mắt cũng bắt đầu long lanh nước, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo của cô như thể sợ cô sẽ biến mất như đóa bọt sóng.

Diệp Lãng càng ôm chặt cơ thể gầy yếu trong lòng, nhỏ giọng nói: "Mặc Hạo, cô sắp dọn đi rồi."

"Không!" Từ Mặc Hạo gần như thét lên, cánh tay càng liều mạng ôm lấy cơ thể cô.

Diệp Lãng khẽ mỉm cười: "Mặc Hạo, nghe cô nói, tuy cô không sống ở đây nữa nhưng nếu có thời gian rảnh cô nhất định tới chơi với con. Được không?"

"Không! Con không muốn, cô ơi, đừng đi mà, Mặc Hạo hứa sẽ ngoan thật ngoan, xin cô đừng bỏ rơi Mặc Hạo, đừng bỏ rơi Mặc Hạo..."

Lúc này, cánh cổng lần nữa mở ra, sau đó là xe hơi của Từ Thiếu Quân điên cuồng lao tới rồi hãm phanh.

Xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt anh ta đột nhiên lóe lên tia sát khí, vội bước lại, thô bạo nắm lấy cổ áo của Từ Mặc Hạo rồi nhấc cả cơ thể cậu rời khỏi mặt đất, không nói một câu nào, trực tiếp xách cậu đi lên phòng. Cả quá trình chỉ xảy ra trong mấy giây.

Diệp Lãng bất lực nhìn khuôn mặt đau khổ của Từ Mặc Hạo, một lúc sau, chỉ còn nghe tiếng kêu gào thảm thiết của cậu.

Khi Từ Thiếu Quân trở lại thì không thấy cô đâu, liền vội vội vàng vàng trở lại lầu hai, tới nơi, anh ta phát hiện cô đang ở trong phòng thu xếp đồ đạc vào vali.

Cô thấy anh ta mở cửa cũng không nói gì, chỉ tập trung vào công việc của mình.

Từ Thiếu Quân khẽ dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt không có nửa điểm tức giận, nhàn nhạt lên tiếng: "Cô có vẻ quyết tâm nhỉ?"

Diệp Lãng không nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: "Thế nào gọi là quyết tâm?"

Ánh mắt của Từ Thiếu Quân bỗng trầm xuống: "Cô làm như vậy chính là muốn chống đối tôi."

Diệp Lãng thở dài một tiếng: "Thiếu Quân, hy vọng anh sẽ suy nghĩ thật kỹ những lời tôi nói!"

Đêm qua, sau khi biết được một số chuyện, cô đã khuyên anh ta mấy câu...

Từ Thiếu Quân vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng mảnh mai của của cô, qua vài giây, anh ta chậm rãi bước tới, ngồi xuống giường.

"Cô chẳng qua chỉ là muốn bảo vệ cho hắn, Diệp Lãng, cô yêu hắn rồi!"

"Tôi chỉ là muốn Mặc Hạo bình an lớn lên mà thôi!" Ngữ khí của cô vô cùng kiên định.

"Vậy sao? Hay là cô chỉ muốn bình an ở bên hắn?"

Diệp Lãng bây giờ đã hết chịu nổi những lời nói đầy công kích của người đàn ông này, cô đem món đồ cuối cùng bỏ vào vali, sau đó đi đến trước mặt anh ta: "Anh muốn nghĩ gì tôi không cấm, nhưng...tôi tuyệt đối sẽ không để anh làm bậy, làm ảnh đến cuộc đời của Mặc Hạo!"

Khóe môi của Từ Thiếu Quân từ từ nâng lên: "Thế nào? Cô muốn nói cho hắn biết kế hoạch của tôi?"

Diệp Lãng cười cười nhìn anh ta: "Kế hoạch mà không thực hiện, thì, mãi mãi nó cũng chỉ là kế hoạch. Cho nên, đừng bao giờ nói đến hai từ kế hoạch với tôi, nếu anh thực hiện được thì bốn năm qua, tại sao không ra tay? Hay là anh cảm thấy...mình vẫn chưa phải đối thủ của Âu Dương Nam Tuấn, vì sao, vì anh ta là người đứng đầu giới hắc đạo!"

Từ Thiếu Quân dường như bị cô nói trúng tâm tư, khuôn mặt bình thản lúc nãy đã thay bằng một khuôn mặt đầy ám khí, anh ta nghiến răng nói: "Vậy thì tôi chỉ cần cho anh ta một phát súng là xong, chẳng cần chi cái tập đoàn danh tiếng đó!"

Diệp Lãng mím môi, giống như đang kìm ném thứ gì đó: "Anh nghĩ sau khi anh ta chết thì người thân của anh ta sẽ khóc lóc một trận rồi thôi sao? Từ Thiếu Quân, đừng quên sự tồn tại của Mặc Hạo, thứ nó cần là gì, nó cần một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, cứ cho là Âu Dương Nam Tuấn chết, rồi sau đó thì sao, anh đi tù hay bị người thân của anh ta gϊếŧ đây? Rồi còn tương lai của Mặc Hạo, anh có nghĩ tới chưa?"

"..."

"Từ Thiếu Quân, kẻ làm ác rồi sẽ gặp báo ứng, tôi chỉ muốn nói với anh như vậy thôi..."

"..."

"Nếu không còn gì nữa, tôi đi đây!"

...

Diệp Lãng kéo hành lý đến cổng chính, cũng chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ là...nước mắt cứ không ngừng rớt xuống.

Mặc Hạo, rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi!