Chương 12

Thế là cô áp tai lên cánh cửa và nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của hai người đàn ông.

Âu Dương Nam Tuấn trong công việc có vẻ là một người lạnh lùng, quyết đoán, bởi những lời hắn nói ra đều chắc như đinh đóng cột. Nên khi nghe Diệp Thủ Tuất đề xuất việc đầu tư, hắn đã ngay lập tức từ chối, chỉ là ngữ khí có hơi phách lối một chút.

"Thay vì bỏ ra vài tỉ USD vào dự án của anh, tôi chẳng thà lấy số tiền đó mua cho bạn học Lãng Lãng của tôi vài con thú cưng hay túi xách gì đó...như vậy ý nghĩa hơn rất nhiều!"

Tuy không nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thủ Tuất lúc này nhưng cô nghe được giọng điệu của anh ta có chút kinh ngạc, hỏi lại: "Ý của anh là Diệp Lãng?

"Không lẽ là anh!"

Ngay sau đó, Diệp Thủ Tuất liền hớn hở nói: "Anh chắc cũng biết nó là em gái của tôi chứ?"

Âu Dương Nam Tuấn cười lạnh một tiếng: "Biết chứ, tôi còn biết anh là người cũ của Kiều Lệ Chi, đã nhiều lần lên giường với Diệp Tư Lệ, ngủ vài đêm với mẹ nuôi của mình."

Khi nghe xong mấy câu này, Diệp Lãng hoàn toàn chấn động, nhất là câu 'ngủ vài đêm với mẹ nuôi của mình'. Ban đầu cô có chút nghi ngờ, nhưng sau đó chính miệng Diệp Thủ Tuất đã thừa nhận: "Âu Dương tổng dường như rất quan tâm đến tình trường của tôi..."

Âu Dương Nam Tuấn bình thản nói: "Nhưng may mắn...anh vẫn chưa chạm vào bạn học của tôi, bằng không, tôi sẽ biến anh trở thành một tên thái giám không hơn không kém!"

Diệp Thủ Tuất bỗng cười lên khanh khách: "Tôi quả thật chưa chạm vào nó, nhưng sáu năm trước, trong căn nhà hoang..."

Anh ta chỉ mới nói tới đó thì thấy cửa phòng nghỉ bị một lực rất mạnh mở toạt ra, sau đó là khuôn mặt đầy vẻ tức giận của Diệp Lãng, hàng lông mày rậm rạp của anh ta gắt gao nhíu lại, không hiểu tại sao cô lại có mặt ở đây? Ở trong phòng này?

Đôi mắt của Diệp Lãng như thể có ngọn lửa đang bùng phát dữ dội, hô hấp cũng trở nên dồn dập, toàn thân tràn ngập mùi sát khí. Diệp Thủ Tuất chỉ chớp mắt mấy cái thì thấy cô đã đứng trước mặt.

"Diệp Thủ Tuất, chuyện năm đó...là một tay anh dàn xếp?" Ngữ khí của cô lúc này hoàn toàn có thể gϊếŧ người.

Anh ta nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, cả ngày trời cũng chỉ nói được mấy chữ vô nghĩa: "Tôi, năm đó...tôi..."

"Diệp Thủ Tuất, tôi gϊếŧ anh!" Vừa dứt câu, cả cơ thể Diệp Lãng ngay lập tức lao thẳng lên ghế, trước sự chứng kiến của Âu Dương Nam Tuấn, cô quỳ rạp trên người anh ta, hai điểm nhạy cảm của bọn họ cơ hồ ở cùng một chỗ, nhưng giờ phút này cô còn tâm hơi đâu để ý chuyện đó, hai tay điên cuồng siết lấy cần cổ của Diệp Thủ Tuất.

"Diệp Lãng...nghe tôi...nói..." Diệp Thủ Tuất khốn đốn giữ chặt hai cổ tay của cô muốn đẩy ra, nhưng sức lực của cô quá lớn, anh ta gần như không thở nổi nữa.

Đôi mắt của Âu Dương Nam Tuấn đột nhiên tối sầm lại, ngay tức khắc, thân thể cao lớn của hắn lao tới, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cả người của Diệp Lãng bị hắn bế ngang lên.

"Buông ra coi, tôi muốn gϊếŧ anh ta, buông ta!" Đột nhiên có người chen vào phá hoại, Diệp Lãng đương nhiên không cam lòng.

Vòng tay của Âu Dương Nam Tuấn mỗi lúc càng siết chặt, lùi ra xa một chút, sau đó vùi mặt vào hõm cổ của cô, nói nhỏ: "Lãng Lãng, chuyện xử lý hắn cứ giao cho tôi, cậu đừng kích động, đừng kích động!"

Nghe hắn nói vậy, cơn thịnh nộ trong lòng cô mới từ từ lắng xuống, không vùng vẫy nữa.

"Còn ngồi đó làm gì? Chờ chết sao?" Hắn đưa mắt về phía Diệp Thủ Tuất, giọng điệu như đang ra lệnh.

Người đàn ông kia không dám nói gì thêm, hèn mọn bỏ chạy.

Căn phòng an tĩnh trở lại...

Âu Dương Nam Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, cơ thể Diệp Lãng vẫn ở yên trong lòng hắn, ánh mắt có chút thất thần.

"Đừng nghĩ tới tên khốn họ Diệp đó nữa, hắn không đáng để cậu lao tâm!" Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trên đỉnh đầu cô.

Diệp Lãng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của hắn, thấp giọng giải thích: "Nhưng tôi có đắc tội gì với anh ta đâu."

Hắn thở dài một tiếng, liền đó cúi đầu áp khuôn mặt anh tuấn của mình lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hơi thở của hắn nóng rực: "Lãng Lãng, lúc nãy cậu không nên trèo lên người hắn, tư thế của hai người khiến tôi rất khó chịu."

Diệp Lãng cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, nhịp tim cũng bắt đầu tăng lên, bởi vì trước đây chưa có ai dùng hành động âu yếm này với cô, lại thêm những lời hắn nói, cô thực sự...động tình rồi sao?

Ánh mắt của cô chợt run lên, không, cô không thể yêu một người đàn ông mà ngay cả con ruột của mình cũng muốn gϊếŧ, nếu có một ngày, hắn phát hiện cô mang thai con của mình thì hắn cũng dùng cách tương tự để đối xử với cô sao?

Không! Cô không muốn như vậy!

Ngay lập tức cô muốn mở miệng đáp trả, nhưng không ngờ lại bị đôi môi của hắn áp xuống, một cách nguyên thủy nhất mυ"ŧ lấy cánh môi anh đào của cô.

Bên tai bỗng truyền đến vài âm thanh vô cùng ám muội, còn có hơi thở nam tính của hắn. Lúc này, não bộ của cô mới hoạt động trở lại, vội nghiêng mặt tránh đi nụ hôn cuồng dã kia.

Âu Dương Nam Tuấn không hề tỏ ra tức giận, ngược lại, hắn còn mỉm cười hôn nhẹ lên tóc cô: "Bạn học, cơ thể cậu rất tuyệt!"

Diệp Lãng không hiểu ra ý tứ của hắn, là nói nụ hôn vừa rồi, hay trận kí©ɧ ŧìиɧ vừa rồi?

Kí©ɧ ŧìиɧ sao? Cô còn chưa tính sổ với hắn! Tên xấu xa, dám đem cô ra làm công cụ phát tiết!

Càng nghĩ khuôn mặt của cô càng không ngừng vặn vẹo, có trời mới biết lúc nãy hắn hành hạ cô như thế nào, hắn làm cô đau đớn, sau đó lại làm cô thoải mái, sau đó lại làm cô đau đớn...chết tiệt thật mà!

Xem biểu tình trên gương mặt cô, hắn phần nào cũng đoán được tâm tư của cô, liền nhẹ giọng nói: "Lúc ở trên giường, tôi thật là có hơi quá đáng, nhưng tất cả đều do cậu, cậu không ngoan, cậu khiến tôi lo lắng."

Diệp Lãng trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Cậu còn biết mình quá đáng sao?"

Âu Dương Nam Tuấn vừa cười vừa gật đầu, vẻ mặt vô cùng không đứng đắn: "Lần sau tôi sẽ dùng miệng yêu thương nơi đó của cậu, giống như sáu năm trước, lúc đó cậu đã rên rất lớn."

Khuôn mặt của cô chín ngượng vì những từ ngữ biếи ŧɦái kia, hắn đúng là...mặt dày, một tên đại da^ʍ tặc!

Diệp Lãng thẹn quá hóa giận đưa tay đánh lên ngực hắn mấy cái: "Tuyệt đối sẽ không có lần sau!"

Nói rồi cô co chân muốn đứng dậy nhưng bị hắn ngăn cản, cô liền trừng mắt cảnh báo, hắn thấy thế lên tiếng nói: "Tôi còn có chuyện muốn nói. Nếu cậu không thích sống ở nhà tôi thì tôi sẽ mua cho cậu một căn khác, đừng tiếp tục làm phiền nhà người ta nữa!"

Diệp Lãng khẽ nhíu mày, thử nghĩ nếu cô tiếp tục sống ở nhà của Từ Thiếu Quân, hắn sớm muộn cũng tìm đến tận đó, không may để hắn phát hiện ra Mặc Hạo, khuôn mặt của bọn họ giống nhau như vậy hắn bị mù mới không nhìn ra...

Được, tạm thời cứ quyết định như vậy!

"Nhưng tôi có hai điều kiện..."

Môi mỏng của Âu Dương Nam Tuấn chậm rãi cong lên: "Nói!"

"Thứ nhất, cứ trực tiếp lấy tiền lương của tôi bù vào tiền nhà. Thứ hai, về sau không được gọi tôi lên đây!"

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Điều kiện thứ hai tôi không thể đáp ứng cho cậu. Nhưng trước mắt cứ quyết định như vậy..."

Thấy khuôn mặt của cô vẫn còn bất mãn, hắn buộc miệng nói: "Đã hai tiếng đồng hồ rồi, mau trở lại làm việc đi, bằng không mọi người sẽ nghĩ chúng ta có gì mờ ám đó."

Diệp Lãng hừ lạnh một tiếng: "Tưởng tôi muốn lên đây chắc!"