Chương 56: Chuyện còn lại không phù hợp làm ở đây.

"Lam Già, thật là trùng hợp, hiếm khi lại gặp cậu ở đây."

Tạ Bạch Bạch có thể là người đơn thuần nhưng không ngu ngốc, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên cô và Sầm Thừa Bật ở bên nhau lại vô tình gặp được Lam Già, trong đầu chậm chạp đi chăng nữa cũng cứ cảm thấy sai sai. Từ trực giác của phụ nữ và tính chiếm hữa, cô không muốn Lam Già có tiếp xúc nhiều hơn với Sầm Thừa Bật.

Sầm Thừa Bật không cần nhiều người biết anh tốt như thế nào, chỉ mình cô là đủ rồi.

Cô không tin Lam Già bỗng nhiên vui vẻ hòa nhã với cô là vì phát hiện cô tốt hay là gì đó, không thể trách cô lòng dạ nhỏ nhen, đây là trực giác thứ sáu của người phụ nữ.

Có một số ý nghĩ một khi nảy sinh rồi, liền không kiểm soát được, ví như Tạ Bạch Bạch bây giờ mới phát hiện sự thay đổi ngầm gần đây của Lam Già, coi trọng vẻ bề ngoài hơn, Lam Già hiện tại đã khác.

Biểu hiện cụ thể ở cô ta là bỏ đi tất cả gọng kính ngờ nghệch, mặc một chiếc váy hoa tươi, trên mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân.

Tạ Bạch Bạch vô thức siết chặt bàn tay của thiếu niên, cô cảm giác được một mối đe dọa trước nay chưa từng có, đến từ bạn cùng bàn bình thường lặng lẽ không hề nói chuyện, im hơi lặng tiếng. Cô không nén nổi đến gần Sầm Thừa Bật, che kín anh hơn nửa.

Lam Già nhìn mọi hành động của Tạ Bạch Bạch, động tác đề phòng của thiếu nữ thu hết vào mắt cô ta. Trong lòng không nén nổi cười nhạt, đúng là trẻ con.

"Bạch Bạch, các cậu sẽ đi đâu vậy? Một mình tớ chán lắm, tiện dẫn tớ đi chung không?"

Hỏi những câu này đúng thực là mặt dày không biết nhục, Tạ Bạch Bạch không ngờ đến Lam Già lại là kiểu con gái như thế, miễn là người biết điều đều sẽ hiểu không thể làm kỳ đà cản mũi phá hư thế giới hai người của người khác, ấy mà Lam Già vẫn cứ nghiêng một chân xen vào, khi chuyện đó chẳng hề chào đón tuesday*.

[Editor: *:v người thứ ba á, tui thấy giờ mng hay chửi vậy nên thay luôn.]

Tạ Bạch Bạch thuận theo ý định là từ chối, chẳng qua là giọng nói vẫn không cứng rắn lắm, "Chúng tớ... Có việc, không tiện dẫn người..."

"Tớ chỉ là một người quá cô đơn, sẽ không vướng bận, Bạch Bạch, cậu dẫn tớ theo đi."

Lam Già nói chân thành, Tạ Bạch Bạch không muốn cũng không vui cô bèn giả bộ không nhìn thấy, trên mặt tươi tắn yêu kiều chọc người ta phát ghét. Cô nghĩ Sầm Thừa Bật có lẽ sẽ không từ chối cô ấy, mặc dù vẻ ngoài của cô ấy không đẹp bằng Tạ Bạch Bạch, nhưng thành tích của cổ lại tốt hơn Tạ Bạch Bạch nhiều.

"Không được."

Sầm Thừa Bật chuyên chú làm bình hoa chợt bước lên trước, mặt không cảm xúc khước từ. Khẽ liếc Lam Già, không phải lễ phép, đều là không nhịn được cùng vẻ khinh miệt.

Lam Già không thể tin nhìn Sầm Thừa Bật, chàng trai ấy lại đối xử như vậy với cô ta, chuyện này đánh mạnh mẽ vào lòng tự ái của cô ta, thẹn quá hóa giận nói: "Sao lại không được!"

"Hỏi tại sao ở đâu ra mà nhiều vậy, chúng tôi hẹn hò không rảnh dẫn một người ngoài vướng tay vướng chân. Nếu như cậu cô đơn, trên đường phố có cả đống trai." Lời này Sầm Thừa Bật nói cực kỳ không khách sáo, sự khinh bỉ của Lam Già với Tạ Bạch Bạch anh đều thấy ở trong mắt, cô bé anh đặt ở đầu quả tim sao có thể để người khác coi thường như vậy.

Cũng không cho Lam Già cơ hội nói chuyện, Sầm Thừa Bật kéo Tạ Bạch Bạch bước qua cô ta sãi bước đi.

Cô gái bị bỏ tại chỗ, tức giận mặt đỏ bừng cơ thể không nhịn được run nhẹ, nắm chặt hai tay quả đấm, nhìn hai người rời đi trong mắt là vẻ phẫn hận.

Cô muốn làm bọn họ trả giá thật lớn!

***

Trong ngõ hẻm không người, chỉ còn lại tiếng bước chân yên tĩnh.

Tạ Bạch Bạch đi như rập khuôn theo đuôi Sầm Thừa Bật, tay bị anh kéo, chỉ có thể tốn sức bước lớn mới có thể đuổi kịp.

Cô có thể cảm nhận được Sầm Thừa Bật không vui, cẩn thận mở miệng gọi anh, "Thừa Bật..."

"Ừm?" Giọng nói buồn buồn.

"Cậu đi chậm một tí, đừng nóng giận mà..."

Chàng trai dẫn đầu đi trước chợt dừng lại, Tạ Bạch Bạch không kịp hãm phanh, lỗ mũi trực tiếp đυ.ng vào sống lưng cứng rắn kia, khiến cô đau nhói một hồi.

"A — oái —"

Sầm Thừa Bật liền vội vàng xoay người, thương yêu nhìn cô bé đáng thương rưng rưng nước mắt, đầu mũi nhỏ mượt mà đang đỏ lên, rõ ràng bằng chứng đã đυ.ng đau, trong lòng không nén nổi tự trách. Hai tay bưng mặt của cô gái, thổi lên chóp mũi, biết rõ làm vậy sẽ không có tác dụng thực tế gì, vẫn cứ muốn làm vậy.

Khá là thân mật...

Trước mắt là khuôn mặt phóng đại của thiếu niên, ngũ quan đoan chính, còn mang nét trẻ trung, nhưng lại nghiêm túc chuyên chú nhìn cô thế. Tạ Bạch Bạch nhìn thiếu niên kề sát hà hơi thổi, cánh môi bị thổi hơi ngứa, muốn làm chuyện gì đó.

Bên tai là gió nhẹ, trước mắt là tương lai.

Thiếu nữ nhón chân trước, cánh tay mịn màng vòng quanh cổ thiếu niên, ngửa đầu sáp đến, hôn được cánh môi mềm mại luôn luôn mê hoặc cô, tương đối kích động, căng thẳng hết mức da đầu tê dại.

Thiếu nữ hôn môi như chuồn chuồn lướt tách khỏi, thiếu niên liền đảo khách thành chủ, ôm cơ thể của cô gái, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu đón nhận một cái hôn sâu hít thở khó khăn.

Tạ Bạch Bạch nhắm hai mắt, thừa nhận thiếu niên hơi điên cuồng ôm hôn, đầu lưỡi bị cuốn lấy, nước miếng bị ngoặm hút, cánh môi bị gặm cắn, nghe tiếng nước chảy mập mờ, ở chỗ này ban ngày ban mặt muốn khiến cô nổ tung.

Sầm Thừa Bật thở gấp buông cánh môi cô gái ra, thấy cô vẫn căng thẳng như cũ nhắm chặt hai mắt, chắc là thiếu dưỡng khí mang đến cảm giác hít thở không thông khiến cho gò má cô nàng đỏ gay, giống như trái táo tươi ngon mê người, nhìn liền muốn làm người ta ăn mấy miếng.

Anh không khỏi há miệng cắn thịt non trên mặt cô một cái, cô nàng ngạc nhiên sợ hết hồn, tức khắc trợn to đôi mắt, tựa như chuông đồng vậy, tròn vo. Tay nhỏ bé sờ lên má phải bị cắn, sững sờ dùng ngón tay cảm nhận được một dấu răng nhàn nhạt.

Sầm Thừa Bật lại cắn cô... mặt của cô.

Tạ Bạch Bạch đầu óc loạn thành một đoàn, mắc cỡ đỏ mặt, mở miệng hỏi anh, "Sao cậu lại cắn tớ hả? Có dấu rồi ~."

"Nhìn cậu ăn ngon, chợt muốn cắn một miếng. Dáng dấp đáng yêu thế này, là muốn cho tớ ăn."

Trả lời thế này khiến Tạ Bạch Bạch vô lực phản bác, quả đấm nhỏ khẽ đập anh...

"Nói gì vậy hả!" Trong giọng nói tràn đầy ngọt ngào.

Sầm Thừa Bật cười khẽ hai tiếng, xoa xoa đỉnh đầu cô, "Đi thôi, chuyện còn lại không phù hợp làm ở đây."

"Ồ ồ, được."

Tạ Bạch Bạch bị dắt đi, tự dưng vừa tỉnh ngộ liền muốn hỏi, chuyện còn lại là chuyện gì?