Chương 55: Cuối tuần vui vẻ

Giữa thời gian kiểm tra chặt chẽ mà vội vã, cả ba ngày thi kết thúc vào hai ngày cuối tuần, cho đôi tình nhân nhỏ trong lúc bận rộn trộm được ít thời gian rảnh rỗi.

Kể từ sinh nhật Trình Ấu, hai người làm chuyện đó, liền thực tủy tri vị* rồi. Bắt được cơ hội, thì phải mây mưa hoan ái một lần. Theo như giải thích của Trình Ấu thì đó là trao đổi sâu sắc về tình yêu.

[*ăn được một lần liền muốn ăn thêm lần nữa]

"A a ~ ừ ~ a Cẩn ~."

Trình Ấu toàn thân trần trụi bước tới ngồi trên người của Phó Cẩn, nửa người trên dựa sát thiếu niên, trước ngựa hai khỏa thịt vυ" phát triển trở nên lớn chèn ép l*иg ngực nóng hổi của thiếu niên, chỗ tư mật bên dưới đang nuốt vào nhả ra một cây côn ŧᏂịŧ màu đen tím, cơ thể lên xuống, vào vào ra ra, phát ra tiếng nước chảy "bạch bạch bạch".

Có trời mới biết cô hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ dính chung với Phó Cẩn một chỗ, ăn nước miếng của anh, ăn gậy thịt của anh, ép khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh. Lợi ích của việc xem nhiều H văn cũng đang liên tục lộ rõ, Trình Ấu học được một ít sơ sài trong sách cũng đều lấy ra thực hành thử, hai người thay đổi tư thế ân ái, mỗi lần lên xuống làʍ t̠ìиɦ không khỏi sung sướиɠ đầm đìa, thở hồng hộc.

Trên khuôn mặt thanh tú của Phó Cẩn phủ đầy tìиɧ ɖu͙©, trong đôi mắt như đá Hắc Diệu Thạch hàm chứa lửa dục ngập trời. Hai khối tuyết thịt mềm mại của thiếu nữ nhảy phịch phịch trước mắt, anh cũng không phải kẻ ngu, mở miệng ngậm lấy một trong số chúng, dùng sức mυ"ŧ vào, trêu chọc nhũ hoa nhạy cảm, nghe tiếng rêи ɾỉ của Trình Ấu càng lớn, cảm giác sảng khoái lại sâu hơn, gậy thịt trong quần thích thú ngẩng cao cắm vào làm lẫn lộn mị thịt bên ngoài tiểu huyệt nhỏ, cảm thụ được tính phúc ấm áp.

Trình Ấu đỏ bừng mặt, hơi thẹn thùng sợ hãi ôm cái đầu trước ngực, ưỡn ngực đem đầṳ ѵú đưa vào trong miệng anh, dễ dàng cho anh liếʍ mυ"ŧ hơn. Viên thịt nhạy cảm vừa bị liếʍ chụt chụt vang dội, bụng còn vừa cắm một cây gậy thịt lớn, khiến Trình Ấu cảm thấy hài lòng.

Nghĩ đến bọn họ trễ hơn nửa năm mới thực sự làm đến bước cuối cùng, để bù đắp nửa năm tổn thất, Trình Ấu đã chủ động ưỡn eo lên xuống nghịch ngợm kẹp khí cụ của thiếu niên, qυყ đầυ ở trong thịt ẩm ướt tốc độ rút ra cắm vào đều đặn, kéo ra một dòng dịch nóng, bắn đến bụng chàng trai, làm ướt phần lông mao côn ŧᏂịŧ.

"A cẩn. . . A. . . A cẩn. . . Thoải mái. . . Thật là lớn quá. . . Hừ hừ. . ."

Bàn về thể lực Trình Ấu vẫn kém Phó Cẩn một khoảng lớn, điểm dũng cảm trước nay chưa từng xảy ra không có thể lực làm chỗ dựa, rất nhanh liền thua trận, giống như củ cải trắng nhỏ bị co rút, xụi lơ nằm ở trên người Phó Cẩn, chỉ có gậy thịt của thiếu niên chọc cô mới có thể động hai cái.

Phó Cẩn bị chọc cười bởi dáng vẻ con sâu nhỏ lười biếng của cô, nhả đầṳ ѵú sưng đỏ ra, xoa đầṳ ѵú không được sủng ái bên kia, "Vậy đã không chịu nổi rồi, hửm? Còn bảo đại chiến ba trăm hiệp nữa chứ ~."

"Hazz, chẳng qua là người ta chưa ăn cơm no thôi ~."

Trình Ấu vô lực tranh cãi, người bị Phó Cẩn thả nằm ngang trên giường, drap trải giường màu trắng của khách sạn tôn lên da thịt trắng nõn như tuyết của cô, chỉ là lúc này phía trên có dấu vết đỏ mập mờ, cổ tay Phó Cẩn nhấc một chân cô lên, khí cụ nóng bỏng tựa như bàn ủi bắt đầu thuận lợi ra vào ở âʍ đa͙σ nhỏ hẹp mở bung ra, khiến Trình Ấu la hét, không thở nổi.

"Thể lực thật kém."

Phó Cẩn lạnh nhạt nhả ra một câu, phía dưới cũng vô tình ra vào, bên gò má tuấn tú ứa ra giọt mồ hôi, rơi xuống trên thân thể trắng nõn của thiếu nữ.

Bọn họ đã làm khoảng hai tiếng, Phó Cẩn đã bắn ba lần, vào lúc này lại sắp đạt đến cao triều, cuối cùng nắm đôi chân thon nhỏ của Trình Ấu chạy nước rút, gậy thịt đen tím trong huyệt nhanh chóng rút ra cắm vào, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi. Phó Cẩn thở hổn hển, Trình Ấu càng bị va chạm thân thể càng lắc lư, đầu nhỏ cứ luôn ngã xuống chân, tinh thần không rõ, đoàn thịt non nhỏ trước ngực lay động kịch liệt, nhanh chóng chỉ để lại cái bóng.

"Hừ..."

Phó Cẩn khẽ rên gậy thịt cứng đờ bắn vào thịt huyệt của Trình Ấu, trong phút chốc kɧoáı ©ảʍ đó khiến cho đầu óc anh trống rỗng, cặp mắt thất thần. Trình Ấu và Phó Cẩn cùng đạt tới cao triều, luồng dịch nóng nghênh đón tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới xuống, bắn vào trên trụ thịt, bụng vừa co vào, toàn thân lại càng liên tục co rút, ngón chân cuộn tròn chiếc drap trải giường.

"A Cẩn..."

Sau mỗi lần cao trào, Trình Ấu vô thức thay đổi tên của thiếu niên, đây là một loại thỏa mãn và an toàn. Chính người này đã khiến cô cảm thấy hạnh phúc là không đủ.

Phó Cẩn cúi đầu yêu thương hôn gò má của cô, trao cho cô một nụ hôn sâu triền miên, liếʍ mυ"ŧ cánh môi của cô, trong mắt ngập tràn cưng chiều, "Đói bụng không? Muốn ăn cái gì?" Đang vào thời kỳ đổi giọng âm thanh biến đổi trầm thấp, nghe thấy trong lòng Trình Ấu căng ra.

"Gì cũng được. Em thích ăn gì anh biết mà."

Giọng nói của Trình Ấu khàn khàn, cũng khiến Phó Cẩn hôn một hơi trên môi, rồi hai người nhìn nhau cười.

"Con heo nhỏ lười."

Phó Cẩn vén sợi tóc che kín gò má của Trình Ấu qua, vuốt nhẹ chóp mũi của cô, toại nguyện lên giường ôm lấy cô cùng nhau ngủ.

Chờ nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe thức ăn đến, cửa này gõ thế nào cũng không ai đáp.

***

Đường phố văn hóa Phục Hưng.

Cuối tuần, những quán cà phê cổ xưa đông kín hết, trong phòng trà không còn chỗ ngồi nào.

Tạ Bạch Bạch và Sầm Thừa Bật tìm một lúc lâu cũng không tìm được chỗ ngồi, hai người tìm vị trí thất bại hậm hực rút khỏi đi tìm quán cà phê thứ năm.

"Hazz."

Tạ Bạch Bạch không nhịn được thở dài, mỗi lần hẹn hò với Sầm Thừa Bật đều phải tìm vị trí khắp nơi không hiểu cuộc đời nổi. Cực khổ ăn diện thật xinh đẹp, muốn cùng chàng trai yêu thích của cô đến một nơi hẹn hò cũng không được.

Sầm Thừa Bật dắt tay của cô, nghe thấy tiếng cô thở dài không kiềm được cúi đầu nhìn cô. Cô gái mặc quần yếm màu xanh, áo phông trắng đơn giản, và mái tóc xoăn ngoan ngoãn tung bay, lúc này khuôn mặt nhỏ bé phồng lên nhìn thấy liền chọc người ta yêu thương, so với con cún kia đáng yêu hơn nhiều.

Nếu như Tạ Bạch Bạch biết trong lòng Sầm Thừa Bật đang đặt cô và Đại Hỉ lên bàn cân để so sánh, không biết trong lòng cô sẽ có cảm tưởng thế nào.

"Tớ dẫn cậu đến một nơi." Sầm Thừa Bật chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của cô nói.

Tạ Bạch Bạch ngay lập tức tràn trề năng lượng, ngẩng đầu lên đôi mắt to đen nhán trong suốt mong đợi nhìn Sầm Thừa Bật, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy. "Khụ khụ, có lẽ sẽ hơi nhàm chán, đó là chỗ tớ thường xuyên luyện võ."

"Không đâu không đâu, tớ muốn nhìn cậu đánh võ, chắc chắn rất đẹp trai." Tạ Bạch Bạch hưng phấn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh đỏ ửng, trong lòng đều là hình ảnh Sầm Thừa Bật mặc đồ Taekwando nghiêm túc đánh võ mồ hôi rơi xuống.

Ôi chao, suy nghĩ một tí liền phấn khích xĩu (≧▽≦)/.

Thấy dáng vẻ thiếu nữ cao hứng lại mong chờ, Sầm Thừa Bật tự dưng hơi lo lắng. Chỉ sợ ngộ nhỡ lát nữa lỡ tay mất thể diện trước mặt cô gái.

Hai người nồng tình mật ý em nhìn anh, anh nhìn em một hồi, mười ngón tay giao nhau trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi cũng không chịu thả ra.

Lúc này một cô gái yên lặng xuất hiện trước mặt bọn họ, trên khuôn mặt cứng nhắc nở nụ cười nhộn nhạo, giọng vô cùng mừng rỡ, kéo suy nghĩ của đôi tình nhân nhỏ về hiện thực, "Bạch Bạch, thật là trùng hợp nhỉ."

Đó không phải là bạn cùng bàn của Tạ Bạch Bạch hay sao, bạn học Lam Già.