Chương 49: Sinh nhật vui vẻ, Trình Ấu của anh (đêm đầu làm chuyện nhỏ đó ~)

Đúng vậy, rất tầm thường.

Con đường rải đầy hoa hồng, yêu thương bày biện nến.

Bọn họ còn nhỏ, Phó Cẩn không thể cho quá nhiều. Những thứ này tuy tầm thường, nhưng cảm thấy rất có nghi thức, anh bước vào trước ngọn nến, bưng cái bánh kem đặt dưới sàn nhà lên, là hương vị sô cô la mà Trình Ấu thích, có hai nhân vật thu nhỏ ở trên đó, nhìn kỹ thì trông hơi giống cả hai người. Không ngờ lại mặc bộ trang phục tình nhân u linh mà Trình Ấu mua trước kia.

Trái tim Trình Ấu thình thịch vang lên, vừa đi vừa ngăn dòng nước mắt sẽ trào ra bất cứ lúc nào. Cô muốn khóc, cô cũng không có biện pháp khác.

Phó Cẩn đốt một cây nến duy nhất trên chiếc bánh ngọt, mở miệng cười, "Sinh nhật vui vẻ, Trình Ấu của anh."

Lúc này nghiêm túc gọi tên của cô, rất trang trọng.

Trình Ấu thậm chí còn cảm thấy đây càng giống như hiện trường cầu hôn, anh chỉ cần hỏi một câu, "Trình Ấu, em đồng ý gả cho anh không?"

Cô chắc chắn không chút do dự gật đầu nói, "Em đồng ý."

Nước mắt vẫn không kìm được từ trên khuôn mặt rơi xuống, hàm chứa nghẹn ngào, nói một tiếng, "Cảm ơn."

ước gì Phó Cẩn chỉ có thể yêu mình cô suốt đời, à không, "nguyện vọng nhỏ" là đời đời kiếp kiếp.

Sau khi thổi tắt ngọn nến, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt trên sàn nhà, Phó Cẩn bước ra khỏi vòng nến, mở đèn trên tường, ấm áp màu vàng nhạt, hương vị rất triền miên.

"Nếu như vừa rồi em không chủ động hỏi anh, thì có phải anh cái gì cũng không nói mà đã đưa em tới đây rồi?" Trình Ấu nghĩ đến chuyện này liền bực bội.

Phó Cẩn xoa đầu cô, "Vốn là thế anh còn muốn dẫn em đi dạo phố một lát nữa, ăn thứ gì đó em thích. Nhưng thấy em nóng lòng như vậy, anh cũng không nhẫn tâm để cho em đợi lâu."

Nói cô giống như là sắc quỷ nóng vội vậy!

Trình Ấu tức giận trừng mắt, nhìn bánh ngọt trên tay anh, "Bánh kem này mua ở đâu thế, rất đẹp mắt."

"Anh làm."

"Anh làm?"

Trình Ấu kinh ngạc, bạn trai nhỏ của cô dưới tình huống áp lực bài vở lớn như vậy mà vẫn còn có thể dành chút thời gian học làm bánh ngọt.

Có một loại thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời lấp đầy cô.

Có bạn trai như thế, còn đòi gì nữa?

Trình Ấu muốn hôn Phó Cẩn, rồi cô cũng làm như vậy.

Bánh ngọt được Phó Cẩn cẩn thận đặt một bên trên bàn, quay người ôm lấy cô bé đang chạy về phía anh vào ngực. Cúi đầu là một nụ hôn ngọt ngào, hôn mãi hai người liền cười trong vô thức.

"A Cẩn miệng anh thật ngọt, có phải anh ăn trộm bánh ngọt hay không?"

"Phải không? Ăn ngon thì em ăn lại lần nữa đi."

Tỉ mỉ thì thầm lời tỏ tình chán ngấy vô vị, bất ngờ là một nụ hôn sâu triền miên.

Thức ăn khai vị kết thúc, nên đến bữa ăn chính rồi.

Phó Cẩn ôm thân thể mềm mại của Trình Ấu, nhìn cô cười mỉm chi cúi đầu gặm cánh môi đã sưng đỏ.

Vùi lấp ở trên giường lớn mềm mại, Trình Ấu thoải mái muốn rêи ɾỉ.

...

Hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện nhau, Phó Cẩn ẩn nhẫn trên trán đầy mồ hôi hột, trong đôi mắt thâm thúy kia chỉ có Trình Ấu, anh yêu cô sâu nặng. Qua tối hôm nay, anh hoàn toàn sẽ không thả cô ra.

"Dữu tử, có thể không?"

"Dạ."

Cả phòng an tĩnh chỉ có tiếng hít thở với nhau, dù cho Trình Ấu đọc thuộc ba ngàn tiểu hoàng thư, cuối cùng đều là lời nói trên giấy, bây giờ vào lúc này, cái kia của Phó Cẩn đã qua cửa chính ba lần mà vẫn chưa vào.

Trong sách rõ ràng không phải như vậy, Phó Cẩn cũng có phần nóng nảy, Trình Ấu chỗ đó nho nhỏ, trắng noãn, cách xa chút liền không tìm được cửa vào ở nơi đâu, hạ thân lại trướng sinh đau.

Sau nhiều trắc trở, qυყ đầυ cũng tìm được chính xác lối vào, Phó Cẩn yêu thương nhìn đôi mắt Trình Ấu, bên trong có nỗi sợ không tên.

Côn ŧᏂịŧ chạm một chút đâm vào, có lẽ hơi nhanh, tiểu huyệt chặt chẽ khiến người ta phát điên, côn ŧᏂịŧ lớn làm cho lòng người hoảng sợ. Máu đỏ thẫm từ nơi giao hợp chảy xuống.

Không thể tiến về trước, lùi về sau cũng không được.

Trình Ấu đau đớn đổ mồ hôi lạnh, chuyện này so với trong sách không hề giống nhau! Hai người không có kinh nghiệm ở chung một chỗ, không thể tưởng tượng quá tốt đẹp, rất dễ xảy ra tai nạn.

Đau thấu xương tủy, khắc cốt ghi tâm.

Phó Cẩn cũng không tốt hơn, chỗ đó Trình Ấu quá chặt, thân thể cô bây giờ vẫn còn cứng ngắc, cảm giác hạ thể của anh cũng muốn gãy ở bên trong.

"Dữu tử, không sao hết, thả lỏng một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Đưa tay xoa âm môi phía trên hoa đế, khiến cho Trình Ấu thả lỏng cơ thể. Hồi lâu, cảm giác đau xé kịch liệt đi qua, nhưng chỉ cần động một cái vẫn sẽ đau. Trình Ấu sợ đau, nắm Phó Cẩn không cho anh động.

Trong sách nói, lúc này phải chuyển động nhanh, liền sẽ không đau đớn.

Đây là Phó Cẩn đọc sách. Rõ ràng, cuốn sách anh đọc là đáng tin cậy.

Côn ŧᏂịŧ tốc độ đều đặn bắt đầu ở tiểu huyệt nhạy cảm rút ra cắm vào, thân trên người còn dính vết máu đỏ, Phó Cẩn đau lòng nhìn Trình Ấu vẫn còn cau mày, cúi đầu hôn trán cô, thấm ướt cô từng chút từng chút.

Sau khi đau đớn kɧoáı ©ảʍ liền tăng lên, huyệt đạo khô khốc lại lần nữa ướŧ áŧ mềm mại. Trình Ấu cũng xem như hưởng thụ chút cảm giác tê dại trên lý thuyết sách là ra sao. Chủ động ngước cằm, cùng ôm hôn Phó Cẩn.

Âm thanh cơ thể bạch bạch bạch vang vọng khắp trong phòng, Phó Cẩn ngậm cái miệng nhỏ nhắn non mềm, liếʍ mυ"ŧ vào, côn ŧᏂịŧ căng phồng đã có thể tùy ý đâm đâm thịt huyệt, cái hông cường tráng đang dùng sức mãnh liệt nhằm vào huyệt nhỏ yếu ớt, hai viên trứng đánh âʍ ɦộ thiếu nữ đỏ bừng, mỗi một lần xương chậu chạm nhau, hai người liền không kiềm được run rẩy.

Chờ đợi ngày này, bọn họ nhịn thật lâu, mỗi lần tiếp xúc đều muốn vuốt ve đối phương quá khổ sở. Mỗi lần cung tên đã lắp lại không thể không thu về.

"A Cẩn... A a... Thật thoải mái... Ừ làm em..."

Hai chân của Trình Ấu vòng trên hông Phó Cẩn, nghênh hợp từng lần va chạm của côn ŧᏂịŧ, toàn thân giống như một chiếc thuyền con dập dờn ở trên biển, lên lên xuống xuống.

Thiếu niên mới vừa khai trai không biết cách tiết chế, lần đầu tiên mười mấy lần chạm liền bắn. Cảm giác hơi không đủ lâu, Phó Cẩn nắm Trình Ấu đang thất thần, đỡ côn ŧᏂịŧ ở trên âm môi ma sát hai cái, dịch thể ẩm ướt trơn trượt lại đi vào.

Lần này, Phó Cẩn giống như lữ hành không biết mệt mỏi, không ngừng khai khẩn con đường mới, phía trên ăn nhũ hoa có phát triển của thiếu nữ, cắn đầṳ ѵú mυ"ŧ vào, phía dưới tập trung cắm chặt huyệt nhỏ, mang theo ra giàn giụa dâʍ ɖị©ɧ.

Trình Ấu ôm cái đầu trước ngực, khom lưng để cho anh thưởng thức dễ dàng hơn. Cột sống không ngừng vươn lên một hồi cảm giác tê dại, khao khát côn ŧᏂịŧ lại dùng thêm sức. Bây giờ trên người cô toàn là mùi vị của Phó Cẩn, hạnh phúc cực kỳ.

"A Cẩn... A Cẩn..."

Cô gọi tên của anh, dường như có thể tiếp thêm cho cô nhiều dũng khí hơn.

Phó Cẩn ôm chặt người gầy yếu dưới thân, hôn xương quai xanh của cô, hướng lên trên lại cùng cô dây dưa hôn môi, "Dữu tử... Dữu tử..."

Rên lên một tiếng hai người cùng đồng thời đến cao triều, côn ŧᏂịŧ bị một dòng dịch nóng trực tiếp tuôn xuống, cửa khẩu bắn ra tϊиɧ ŧяùиɠ màu trắng đυ.c cùng hòa tan một chỗ tràn ngập ở mỗi góc xó xỉnh của tiểu huyệt.

Trình Ấu không còn sức lực, tê liệt ở trên người Phó Cẩn, trán và sợi tóc bên gò má đều bị thấm ướt, như mới từ trong nước mò lên.

Phó Cẩn cũng không tốt hơn, toàn thân đều là mồ hôi, côn ŧᏂịŧ mềm nhũn từ trong tiểu huyệt trượt ra ngoài, một dòng chất lỏng màu trắng chen lấn chảy xuống ở cửa miệng.

Rất mệt mỏi, nhưng cũng rất hài lòng, mãn nguyện.

Một sinh mệnh trọn vẹn.

Nghỉ ngơi một lúc, Phó Cẩn ôm lấy Trình Ấu đã mềm nhũn vào phòng tắm tiến hành tẩy rửa. Sau đó gỡ bỏ ga trải giường đã dính vết máu, anh muốn lấy tấm vải này đi mặc dù nó có mùi hơi nồng chút, tiếp đến anh gấp nó lại và đặt trên ghế sofa.

Lấy ga trải giường sạch sẽ ra thay. Ôm Trình Ấu thịt kì thịt ngủ.