Chương 48: Uống rất ngon nhỉ, có muốn thử một lần nữa hay không?

Cuối mùa thu, hơi lạnh lẽo, lá cây khô héo, chợt có một trận gió nhẹ lướt qua gò má, có chút ngứa.

Trình Ấu biến đổi lại ống tay áo đồng phục sơ mi, thêm một chiếc áo len không tay màu đen, vớ cũng mặc đến đầu gối. Cô dòm điểm 146 trên bài thi số học, lại dòm sang bên cạnh Phó Cẩn 150 điểm.

Trong lòng chợt mất cân bằng, nếu vậy lúc thi tuyển sinh, chẳng phải là cô sẽ kém Phó Cẩn rất nhiều điểm sao, cô muốn loại bỏ tất cả nhân tố có khả năng khiến họ xa cách.

Số học cần phải học chăm chỉ hơn.

Tiếng lòng của cô nếu để trước mặt Tạ Bạch Bạch nghe được, sẽ muốn đánh người. Bởi vì cô gái nào đó nhìn xuống bài thi 140 điểm, trong bụng khá hài lòng. Đang lôi kéo bạn cùng bàn vô cùng phấn khởi tám chuyện.

"Á, Lam Già số học của cậu thật tốt, câu này tớ không biết làm. Cậu quá lợi hại!"

Tạ Bạch Bạch là lời thật lòng, bởi vì cô cảm thấy mình thi số học được 140 điểm là do yếu tố may mắn. Nhưng trong lòng Lam Già lại cảm thấy kì lạ, cô ấy nhìn Tạ Bạch Bạch được 140 điểm, lại nhìn mình 142 điểm.

Cô thật sự không phải đang châm chọc?

"Lam Già, trường cấp ba của cậu chắc cũng là Ngũ Nguyên nhỉ."

"Ừ."

Lam Già thấy rằng Tạ Bạch Bạch có hơi nhiều chuyện, dáng dấp khuôn mặt dễ nhìn mà sao lại lắm lời như vậy.

"Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể tiếp tục làm bạn học ở trường cấp ba. Cùng nhau cố gắng vào ban trọng điểm!"

"Ừ. Cố gắng lên!"

Nếu cho cô cơ hội một lần nữa cô nhất định không chọn làm bạn cùng bàn của Tạ Bạch Bạch.

Lam Già có một khuôn mặt rất bình thường, kiểu ở trong đám đông sẽ không ai chú ý đến. Vì thế cô thường không có cảm tình gì với những người có vóc dáng đẹp mắt, mọi thứ đều nói chuyện bằng thành tích.

Bây giờ trước mắt ở trong lớp xếp hạng của cô khoảng thứ 8, vào ban trọng điểm của trung học phổ thông Ngũ Nguyên mười phần thì đã chắc đến chín phần. Mà Tạ Bạch Bạch lúc này vẫn là hạng 20 trên dưới trôi lơ lửng, tính không xác định rất lớn.

Trường trung học phổ thông Ngũ Nguyên không chỉ vẫy gọi trung học cơ sở Ngũ Nguyên, mà còn rất nhiều học sinh xuất sắc khác, ở trong lòng Lam Già lấy thành tích trước mắt của Tạ Bạch Bạch rất có thể bị quét đi xuống.

Cô hy vọng ngày này đến nhanh chút.

--

Kì thi giữa kỳ đến rất nhanh, cuộc sống cũng trôi qua bình thường. Chỉ là sau khi thi Trình Ấu luôn luôn tập trung nghĩ về một ngày, ngày lễ độc thân cũng chính là sinh nhật 15 tuổi của cô.

Từ lúc bắt đầu bước vào tháng mười một, cô liền chú ý đến nhất cử nhất động của Phó Cẩn...

Giờ học, tan học, hẹn hò, giải đề... Hoàn toàn không xuất hiện bất cứ cử chỉ khác thường nào, chuyện này không khoa học.

Giờ tự học buổi tối, Trình Ấu vắt hết óc làm một số đề số học, nhấp một hớp coca. Quay đầu nhìn Phó Cẩn người đang chăm chú đọc sách.

Bạn trai của cô thật là đẹp mắt, ánh mắt của cô đúng là cực kỳ tốt.

Trong lòng âm thầm khen mình một lần, cười híp mắt tiến tới bên cạnh anh, "A Cẩn, anh có khát không?"

"Tàm tạm." Phó Cẩn không biết cô đang chơi trò gì.

"Có muốn uống coca hay không?"

Anh liếc nhìn coca đã uống một nửa trên bàn cô, "Ừ, rất muốn."

"Đến đây."

Trình Ấu rụt lại dưới đáy bàn, ra hiệu anh cúi đầu, "Coca ở chỗ này."

Cô rúc ở đó giống như một con chuột nhỏ, thấy Phó Cẩn buồn cười, nhưng vẫn theo ý cô cúi đầu.

Chụt là một cái hôn mạnh.

Trình Ấu cười trông như mèo trộm được thịt sống, "Uống rất ngon nhỉ, có muốn thử một lần nữa không?"

"Không tệ."

Phó Cẩn vuốt mũi cô, chủ động mở miệng ngậm cánh môi của cô, mềm mại, non nớt, rất muốn cắn một cái, rồi anh cũng làm như vậy.

Trong phòng học, các học sinh ở hàng ghế đầu đều đang nắm chắc thời gian để giải đề và đọc sách, thế mà ở chỗ trong góc kia lại có hai học sinh đang làm chuyện đại nghịch bất đạo.

Trình Ấu không dám dùng quá sức, khắc chế không nổi cái cảm giác ngứa ngáy vừa xuất hiện cô đã không chịu được, đầu lưỡi liếʍ răng của Phó Cẩn, miệng đầy vị coca bị anh hút hết sạch.

Cái hôn vụиɠ ŧяộʍ này không kéo dài quá lâu, Trình Ấu che miệng ngồi yên ở vị trí, đầu nằm sấp xuống bàn nhìn Phó Cẩn cười mặt đầy xuân ý.

"Muốn ăn." Phó Cẩn cũng có hơi nóng lên, có lẽ là do không khí phòng học quá ngột ngạt.

Bởi vì học tập, cho nên đã rất nhiều ngày không thân mật cùng Trình Ấu, anh muốn và cô cũng thế. Tiếng bút mực xào xạt viết trên giấy đi đôi với ngày lễ độc thân sắp đến.

Lễ độc thân năm nay là vào thứ sáu, điều khiến Trình Ấu buồn bực chính là, cho đến sau khi tan học hôm đó, Phó Cẩn cũng không nói gì.

Chuyện gì xảy ra vậy? Anh trước đây không phải như thế, hay là tại vì gần đây có quá nhiều nữ sinh bày tỏ với anh, di tình biệt luyến (*) sao? Không không không, tưởng tượng này rất nhanh liền bị Trình Ấu xóa bỏ.

[*di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo. Ý nói là Phó Cẩn có thể thay đổi yêu một người khác.]

Trừ cô ra Phó Cẩn còn không nói chuyện với cô gái khác vượt quá mười câu.

Trời ơi, nam sinh này thật là đáng ghét mà!

Hai người cùng nhau đi ra cổng trường, Trình Ấu không nhịn được liền hỏi một câu, "A Cẩn, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy vẻ xoắn xuýt và mong đợi, Phó Cẩn thấy cô như vậy cũng không muốn giấu diếm nữa.

"Đi cùng với anh sẽ biết."

Dứt lời, liền dắt tay cô lên xe taxi, anh cũng không muốn để cho ông nội Phó biết anh đã làm gì.

Liên quan tới sinh nhật của Trình Ấu, anh suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, anh lựa chọn tuân theo ý muốn ban đầu, làm những gì mà họ muốn làm, theo một nghĩa nào đó, Trình Ấu càng thêm thua thiệt.

Xe taxi chạy đến khách sạn sáu sao nổi tiếng nhất trong thành phố B rồi dừng lại, trái tim Trình Ấu liền thình thịch nhảy không ngừng. Tới khách sạn có thể làm gì, trừ làm chuyện kia thì cô không nhớ nổi còn có chuyện gì cần phải đến khách sạn.

Ít nhất sẽ không một ai đến khách sạn để học bài.

Phó Cẩn thanh toán tiền xe, rồi dắt Trình Ấu xuống, trong lòng anh cũng hồi hộp.

Đợi ngày này có hơi lâu.

Cũng không biết lòng bàn tay ai đổ mồ hôi, dù sao tốt nhất là nắm trong lòng bàn tay, một vùng ẩm ướt, nhưng mà không muốn buông ra.

Thang máy không ngừng đi lên đến tầng cuối, Trình Ấu liền đi theo Phó Cẩn, bây giờ cô rất lo lắng, lại sợ mình hiểu sai ý.

Nhịn trước đã, rất nhanh sẽ biết.

Quẹt thẻ cửa, cạch một tiếng, hai người vào phòng.

Trên sàn nhà phòng tổng thống rất tầm thường bày đầy nến và hoa tươi.

--

Editor: Long time no see :> thật xin lỗi mọi người vì sự lười biếng của mình, huhu. Chương sau có H nhé, đợi mình vào ngày mai!