Chương 47: Từ đồng phục học sinh đến váy cưới

Vẫn chưa đến mùa mặc quần áo hai mảnh, cơ thể hai người cứng ngắc một lúc lâu không động đậy.

Sầm Thừa Bật còn đang dậy thì, thân cao 1m75 hơn Tạ Bạch Bạch một cái đầu. Hắn ôm cô, trong ngực còn có một con chó nhỏ lộn xộn không biết an phận.

Ngực của thiếu nữ phát triển rất tốt bị Đại Hỉ chống đυ.ng vào ngực thiếu niên, xúc cảm mềm mại khiến cho hắn căng thẳng, bên tai nóng bừng lên. Cổ họng ngứa ngáy, khẽ nuốt nước miếng, "Bạch Bạch, chúng ta đi đến chỗ không có ai trước đi."

Bây giờ bọn họ đang ở nơi rất dễ dàng bị người khác nhìn thấy.

"Được." Tạ Bạch Bạch ngập ngừng kìm nén nói một chữ, tình trạng bây giờ khiến cô hận không thể biến mất. Cái đầu nhỏ chôn trong ngực của Sầm Thừa Bật tựa như một con rùa đen.

Cả hai cố gắng giữ hướng đi chậm lại di chuyển vào một bụi cây trong góc, Tạ Bạch Bạch cầu nguyện trong lòng nhất định đừng có người xuất hiện, thế nhưng ông trời không nghe được tiếng lòng của cô.

"Mẹ! Ở đây có hai anh chị ôm nhau! Xấu hổ quá."

Một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh hoạt bát vọt tới, thấy bọn họ, lập tức quay đầu lớn tiếng hô to, trong vòng 100m xung quanh đều nghe rõ ràng tiếng kêu đó.

"Con cái thằng nhóc này, làm gì hét lớn như vậy, anh chị người ta nói chuyện yêu đương, không được nói lung tung, con tới đây cho mẹ, thiếu dạy dỗ!" Một dì trung niên vô cùng lo lắng đến kéo đứa trẻ đi, vừa mắng vừa chọc vào đầu của nó.

Tình cảnh khôi phục lại chỉ còn hai người.

Tạ Bạch Bạch không muốn nói trái timmình thủy tinh, nhưng đứa trẻ vừa nãy thốt ra một câu "Xấu hổ quá" khiến cô cảm thấy bản thân quá mất mặt, không kiềm được nước mắt tuôn ra.

Trước ngực thấm ướt khiến cho Sầm Thừa Bật tay chân luống cuống, hai tay dịu dàng vỗ sóng lưng run rẩy của cô, "Không có sao, đừng khóc, đừng xấu hổ."

Sầm Thừa Bật chợt dứt khoát ôm lấy Tạ Bạch Bạch, Đại Hỉ trong ngực bị hoảng sợ kêu hai tiếng.

"Oái, cậu để tớ xuống, tớ rất nặng đấy." Khuôn mặt xấu hổ, trên mặt cô gái một mảnh hồng.

"Rất nhẹ." Vừa nói, vừa bước nhanh di chuyển vào phía sau núi giả.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, Đại Hỉ đôi mắt đen lúng liếng chuyển động, móng vuốt cào quần áo của Sầm Thừa Bật. Tạ Bạch Bạch ngực bị chen lấn bực dọc, vứt đồ cản trở nào đó xuống đất tự sinh tự diệt đi.

"Tớ gọi điện cho Dữu tử, để cậu ấy mang cho tớ bộ quần áo." Tạ Bạch Bạch xoay người đưa lưng về phía Sầm Thừa Bật, móc điện thoại di động gọi đi.

Một đôi tình nhân nhỏ đang hôn nhau không thể tách rời trong một góc của công viên đột ngột bị chuông điện thoại cắt đứt.

Trình Ấu khàn giọng nhận máy, "Chuyện gì đấy?"

"Dữu tử, quần áo tớ bị rách, cậu có thể giúp tớ mua một bộ khác lại đây được không? Bây giờ tớ không tiện đi."

"Rách?" Không cần suy nghĩ cũng biết chính là Đại Hỉ làm, "Được được chốc nữa sẽ đem qua cho cậu."

Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn bĩu môi, "Hôn môi lại phải rời đi vì người khác. Quần áo Bạch Bạch bị rách, đi mua quần áo cho cậu ấy."

Phó Cẩn rất ăn ý cúi đầu đáp một tiếng, kéo Trình Ấu đứng dậy, sửa sang quần áo ngay ngắn, đi chọn quần áo cho thiếu nữ cảnh xuân đã lộ ra ngoài.

"Đại Hỉ xấu." Tạ Bạch Bạch đẩy con cún muốn nịnh nọt nào đó ra, rõ là xem thường.

Toàn thân nằm trên đất, một cục nho nhỏ, giống như con ốc sên nhỏ.

Gần đây Sầm Thừa Bật lúc hẹn hò cùng với Bạch Bạch , đều không đeo mắt kính. Một đôi mắt sáng ngời đặc biệt đẹp. Hắn nhìn chằm chằm Tạ Bạch Bạch khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận liền muốn cười, trong đầu bộ ngực đầy đặn kia thoáng một cái vụt qua.

Chính là thời kì thiếu niên khí huyết sôi trào, cảm giác thân thể, hơi không thoải mái, rất muốn gần gũi tiểu nữ sinh trước mặt.

"Bạch Bạch..." Hắn kéo cô, ôm vào trong ngực, tựa vào trên núi giả, ức chế thở dồn dập, "Cậu rất đáng yêu, rất đẹp, có thể thích cậu là may mắn của tớ. Tớ rất hạnh phúc khi gặp cậu." Thanh âm hơi run rẩy, bên tai nóng lên.

Tạ Bạch Bạch cả người như trái cà chua, từ gương mặt lan tràn đến chiếc cổ vốn trắng nõn. Cô thích Sầm Thừa Bật, từ lần đầu gặp mặt, trong mắt cô chỉ còn có anh.

Nếu như nói giai đoạn thầm mến trong lòng chua xót khổ sở, thì bây giờ là chiếm làm của riêng lo được lo mất.

Không biết làm thế nào gia tăng cảm giác an toàn với nhau.

"Thừa Bật, sau này chúng ta lên trung học phổ thông sẽ ra sao?"

Đây là vấn đề cô để ý, khi bọn họ lên trung học phổ thông sẽ gặp người mới và hoàn cảnh khác, có lẽ sẽ có người giống như cô phát hiện ưu tú của Sầm Thừa Bật.

Cô bất an.

"Tớ sẽ đi tìm cậu."

Có ý gì??

"Chờ tớ đến bên cạnh cậu."

Đây là một lời hứa có trọng lượng, Tạ Bạch Bạch hơi không dám tin. Với thành tích của hắn trường học tất nhiên cực kì coi trọng, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.

Trung học cơ sở Ngũ Nguyên rất tốt, mà Lăng An cũng không kém.

Lời nói của Sầm Thừa Bật, Tạ Bạch Bạch chắc chắn tin tưởng. Chỉ là lớp mười Ngũ Nguyên có một lớp học đặc biệt nổi trội, vẫn dạy học một mình, vì thế hai người có thể ở cùng một chỗ, nên cô nhất định phải học tập học tốt.

"Được, tớ tin tưởng cậu. Tớ đợi cậu."

Cô bé nhỏ thoáng đẩy ra ngẩng đầu, cười cong mắt, cũng lộ ra ngực đang mở rộng.

Sầm Thừa Bật không kìm chế được cúi đầu hôn cô. Khí chất của Tạ Bạch Bạch cũng khiến trong lòng hắn bất an, đáng yêu như vậy biết bao nhiêu người thích, nhưng hắn sẽ không buông tay.

Hắn muốn nuôi từ nhỏ đến lớn, không sai, từ khi mối quan hệ bọn họ bắt đầu, hắn đã lên kế hoạch cá nhân cho tương lai của hai người, có sự xuất hiện của Tạ Bạch Bạch bên trong.

Từ đồng phục học sinh cho đến váy cưới là hướng đi trực tiếp nhất của hắn.

"Bạch Bạch ~ cậu ở đâu quần áo tới ~"

Lúc này tiếng Trình Ấu sát phong cảnh chen vào, cắt đứt nồng tình mật ý.

Tạ Bạch Bạch nhếch môi cười, ngượng ngùng hướng bên ngoài kêu, "Ở chỗ này nè!"

Đủ rồi, hôm nay cô rất hạnh phúc.

Tiểu nữ sinh bị tình yêu đánh bất tỉnh sẽ sớm bắt đầu huấn luyện cho bài kiểm tra mỗi ngày, vì người yêu, vì tương lai.