Chương 40: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Ngày hôm sau, lúc Trình Ấu trông thấy Tạ Bạch Bạch, suýt chút nữa bị ánh sáng hạnh phúc trên người cô ấy chớp mù lòa. Thừa dịp ra chơi mười phút, đi ra ngoài và tâm sự.

Trình Ấu nhéo thịt đầy đặn trên gò má Tạ Bạch Bạch một cái, "Xem cậu kìa, mặt tỏa đầy vẻ mình đã thoát FA, mình thật là hạnh phúc."

"Ha ha ha, tháng sau, bốn người chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch rồi." Tạ Bạch Bạch đỏ mặt, vui vẻ thấy rõ.

"Thành công?"

"Thành công."

Trình Ấu kề sát đi qua, nhỏ giọng hỏi, "Tối hôm qua ngủ ở đâu?"

"Cậu..." Tạ Bạch Bạch ấp úng không tiện nói.

Tối qua cô và Sầm Thừa Bật bọn họ giống như hai tên đại ngốc vậy kéo dài nụ hôn vô tận, ngồi hôn, ôm nhau nằm trên giường cũng hôn, trong miệng toàn bộ đều là nước bọt của đối phương, vừa nói chút chuyện nhàm chán, tẻ nhạt và không thỏa mãn.

Không thể không nói, cô như vậy khiến Sầm Thừa Bật càng muốn ngừng càng không ngừng được.

Cô quay về phòng thay áo thun và quần ngắn mỏng, sau đó lại chạy về phòng hắn. Lúc ra khỏi cửa còn cẩn thận nhìn xem có người không, như vụиɠ ŧяộʍ vậy.

Bật máy điều hòa, hai người cùng đắp chăn thuần khiết nói chuyện phiếm, nhưng mà tiếp đó Sầm Thừa Bật lại cởϊ áσ chỉ mặc một cái quần đi biển. Trông vóc người gầy gò nhưng dưới lớp quần áo lại có bắp thịt, quấy nhiễu lung tung khiến nội tâm cô sung sướиɠ. Thịt kề thịt dựa vào chung một chỗ, trái tim cô khẩn trương muốn vọt ra khỏi cổ họng, bộ ngực lớn của cô cứ vướng víu chen chúc ở trên người hắn.

Giằng co hồi lâu, tâm tình ổn định mới dựa vào ngực hắn gối đầu lên cánh tay hắn, ngủ một đêm.

Sáng nay bởi vì hai người lại không biết tiết chế hôn môi mém chút nữa là đến trễ, bây giờ môi vẫn còn nóng hừng hực đau nhói.

Cô cũng không biết tại sao có lẽ là không rời khỏi hắn được đi, cứ ngây ngô ở cùng nhau, đây chắc là mị lực của tình yêu cuồng nhiệt. Đồng thời trong lòng cũng lo sợ tình cảm đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chuông vào học cứu vớt Tạ Bạch Bạch xoắn xuýt, "Đi học, đi học, đi đi đi." Vừa nói vừa co chân chạy thật nhanh, chỉ là nét đỏ ửng trên mặt đã bán đứng nội tâm của cô.

Trình Ấu cười đến run rẩy, tình yêu thuần khiết của Tạ Bạch Bạch muốn cười nhạo cô ấy.

Trong lớp, Mạnh Thừa Tuyên thông báo hai ngày sau sẽ tiến hành làm trắc nghiệm lần cuối cùng, trong lòng mọi người vui mừng đan xen.

Cuối cùng cũng được nghỉ!

Tiếng hoan hô ngắn ngủi rất nhanh đã bị âm thanh giảng bài của Mạnh Thừa Tuyên thay thế.

Tạ Bạch Bạch nhìn Sầm Thừa Bật, Sầm Thừa Bật che mặt, "Bạch Bạch, cậu đừng cứ nhìn tớ, như vậy tớ sẽ phân tâm."

Tạ Bạch Bạch xấu hổ đỏ mặt, không trực tiếp nhìn thẳng hắn nữa.

"Xì." Trình Ấu nắm chặt bàn tay của Phó Cẩn dưới đáy bàn, không dám cười lớn tiếng kìm nén đến mức toàn thân run run.

"Đừng có hư." Phó Cẩn bóp bóp tay cô, bạn gái anh bình thường thanh cao dáng vẻ không có người quản lý, căn cơ bên trong là lão yêu trêu người, giảo hoạt giống như một tiểu hồ ly.

Rất nhanh, ngày thi đúng hẹn tới. Một trận trắc nghiệm cuối cùng ở căn cứ Tân Hải, tất cả mọi người đều phát động sức mạnh muốn thi được thành tích tốt.

Tạ Bạch Bạch để chứng minh cô là loại người thành tích sẽ tiến bộ sau khi yêu đương, nhờ Sầm Thừa Bật dạy kèm riêng bài tập mỗi ngày, thỉnh thoảng làm một chút động tác nhỏ giữa người yêu, dầu mật ong ngọt ngào.

Thời gian kiểm tra qua thật nhanh, tốc độ thầy chấm bài thi giống như một cái máy treo, đếm ngược đến ngày thứ hai đi học, là có thể nhận được bài thi của mình.

"Thật tuyệt, tớ lại tiến bộ. Cảm ơn cậu ~" Tạ Bạch Bạch nhận được bài thi liền khoe khoang, lần này cô thi số học được 140 điểm, cả người vui nở hoa, cười không thể kiềm chế, hấp dẫn các bạn trai không rành thế sự nhìn lén cô.

"Khụ khụ, yên tĩnh chút." Trình Ấu vỗ vỗ đầu cô ấy, thuận tiện cầm bài thi của mình thoáng qua Tạ Bạ Bạch, 146 điểm chữ to màu đỏ làm Tạ Bạch Bạch trong nháy mắt ngậm miệng.

"Bạn bè kết thúc nha! Hừ!"

Tạ Bạch Bạch nhìn Sầm Thừa Bật mặt đầy vẻ cầu an ủi, thường ngày hắn chỉ biết cười cười, hôm nay hiếm khi nhân cơ hội người khác không chú ý nhéo tiểu hài nhi một cái, "Giỏi lắm."

"Bây giờ chỉ có đại sư huynh mới có thể chữa trị Bạch Bạch nha ~" Trình Ấu nhún vai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều tràn đầy 'mất mát'. "Tiểu Bạch Bạch đã không còn thuộc về tui ~"

Phó Cẩn nghe nói đôi mắt liền híp lại, gò má đẹp trai di chuyển, "Vậy em là của ai?" Trong giọng nói có một loại mùi nguy hiểm, khiến Trình Ấu mắc nghẹn.

"Điều đó còn cần phải nói sao... Dĩ nhiên... em là của anh." Âm thanh càng nói càng nhỏ, đến phía sau đã nhỏ như một con muỗi.

"Ừ, ngoan."

Cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?

Tạ Bạch Bạch thấy Sầm Thừa Bật hiền lành mà trông chờ, một dáng vẻ con mọt sách tự kiềm chế thủ lễ dầu muối không vào, liền muốn trêu chọc hắn, làm cho hắn kích động.

[editor: :)) em gái ơi em còn ngây thơ quá]

Trình Ấu thấy Tạ Bạch Bạch ban nãy còn vui mừng thoát FA bây giờ ở trước mặt Sầm Thừa Bật bản mặt già ửng đỏ, lại không nhịn được muốn cười nhạo cô ấy.

Phó Cẩn người này thật ra thì rất cẩn thận, luôn muốn Trình Ấu là của một mình anh, nhìn Trình Ấu để ý Tạ Bạch Bạch, liền khiến cô tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Cuối cùng đứng ở đỉnh chóp của chuỗi thức ăn chính là tên của thiếu niên Phó Cẩn.

Hai ngày sau bọn họ tạm biệt căn cứ Tân Hải, thú vị chính là ngày hôm ấy nữ sinh mà trước đó đã nói ghét cô, có vẻ như là Du Huyên đến, nói với cô: "Cậu hãy đợi tôi, lúc chúng ta thi sẽ thấy rõ. Tôi sẽ để Phó Cẩn biết ai mới là cô gái ưu tú nhất."

Trình Ấu cười nói: "Bất kể cậu có ưu tú nhất hay không, anh ấy thích tôi, vấn đề này sẽ không có khả năng."

Khuôn mặt như búp bê của Du Huyên đỏ bừng, tiểu cô nương cực kỳ ủy khuất, sau đó lại bị Du Phương lôi đi.

Phải nói rằng người miễn cưỡng nhất chính là Tạ Bạch Bạch, mấy ngày qua rất hạnh phúc, trong chốc lát tách khỏi liền khổ sở trong lòng, cả người đều ưu thương.

Chuyến hành trình ở Tân Hải này đã kết thúc trong buồn vui lẫn lộn.