Chương 41: Gần đây em bệnh không nhẹ

Tháng tám, mặt trời nóng bỏng sưởi ấm đất đai, không trí trên mặt đường hơi bị bóp méo bởi nhiệt độ. Người đi bộ trên đường cũng men theo những nơi có bóng râm mà đi, vì nhiệt độ cao nên trên mặt mỗi người đều mang theo chút bực rbội.

Trình Ấu nằm sấp ở trên giường, cầm điện thoại di động mở xem Wechat lần thứ n, SMS, không có bất kỳ tin nhắn mới nào.

"Hazz..." Phiền não bỏ qua điện thoại di động, vùi đầu nhắm mắt lại.

Vốn là kế hoạch ban đầu cùng Phó Cẩn đi du lịch nhưng bị gác lại, lúc cô đang hứng thú bừng bừng chuẩn bị hành lý. Phó Cẩn liền gọi điện thoại tới, nói anh bị ném vào căn cứ huấn luyện quân sự, tựa như sấm sét giữa trời quang, đánh Trình Ấu ngoài cháy trong mềm.

Bởi vì không đủ lớn mạnh, nên bọn họ không phản kháng được.

Hơn nửa tháng trôi qua, Trình Ấu chỉ nhận được ba cuộc điện thoại từ Phó Cẩn, một tuần thăm một lần, mà mỗi lần đều không quá mười phút. Đây rốt cuộc là hành hạ Phó Cẩn, hay là hành hạ cô nhỉ.

Điều duy nhất khiến Trình Ấu hài lòng là, vô độc hữu ngẫu (*), Sầm Thừa Bật cũng bị cưỡng chế bắt vào nơi nào đó huấn luyện. Hai người bạn trai nhỏ bị bắt đi hai tiểu oán phụ thảo luận một tí cũng không muốn đi du lịch, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, một ngày lại một ngày.

[*không chỉ có một]

"Hãy đến và đi, đừng quên rằng em là dấu ấn của bầu trời. Đến đến đi đi, không có tin bảo rằng hôm nay trời sẽ mưa..."

Chuông điện thoại đánh thức cô gái nào đó đang nửa tỉnh nửa mê, tay sờ kiếm điện thoại.

Số điện thoại không nhận ra là của ai.

Trình Ấu nhấn nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nói khiến cô nhớ nhung vạn phần. Khiến cho con sâu ngủ nhất thời chạy đi mất, sột soạt bò dậy.

Giọng nói có hơi ủy khuất, "Alô ~"

"Ơ ơ, sao lại không vui?" Bên kia Phó Cẩn quả nhiên đã hiểu.

Tâm tình tốt lên một nửa, "Gần đây em bệnh không nhẹ, toàn thân vô cùng khó chịu, thuốc nào cũng không trị hết. Đặc biệt nhớ anh."

"Tiểu Dữu tử của anh, rất nhanh anh sẽ về. Đợi anh về trị bệnh cho em, ngoan ngoãn chờ anh."

Phó Cẩn nghe được Trình Ấu bảo bệnh liền nhíu mày lo lắng, nghe đoạn sau liền hiểu cô bé nhà anh là bị bệnh tương tư.

"Chữa thế nào?"

"Anh muốn chữa thế nào thì chữa thế đó."

Trình Ấu toét miệng cười trộm, người này thật sự sẽ làm cô vui vẻ mà.

"A Cẩn, em muốn thấy anh. Em nhớ anh." Ngữ điệu thật thấp.

Phó Cẩn nghe xong trong lòng dâng lên một luồng nhiệt, xem thời gian một chút, "Em chờ anh." Cúp điện thoại.

Đợi một lúc lâu, cũng không đợi được cuộc gọi thứ hai của Phó Cẩn. Trình Ấu chán nản kêu rên, sau đó quyết định trấn an mình.

Bật máy điều hòa lên, rúc vào trong chăn.

Tay bấm điện thoại mở ra baidu cloud, bộ nhớ 2000g chỉ còn lại một phần ba, bấm vào thư mục video. Trong nước, Nhật Bản, Âu Mỹ... Vẫn là kiên quyết lựa chọn Âu Mỹ, trong vitamin A với viên canxi lại lựa chọn hạng mục thứ nhất.

Trong tai nghe truyền đến tiếng rêи ɾỉ tại sao của nữ diễn viên bị thao đang cong chân lại, Trình Ấu không kiềm chế được vươn tay phải ra thăm dò qυầи ɭóŧ, không có kết cấu xoa nắn hoa môi, ngón trỏ đưa vào trong âʍ đa͙σ tựa như tiến vào đầm ao vậy, ướt nhẹp trơn nhẵn vùi lấp ở bên trong. Cái mông cũng không tự chủ được rung động giống như đang chủ động nghênh hợp cái gì.

Ngay tại lúc này, một âm thanh nhắc nhở yêu cầu video cắt đứt Trình Ấu đang tự an ủi, nhìn một chút là hình ảnh của Phó Cẩn, rất ngượng ngùng rút ngón tay phía dưới ra, nhanh chóng dùng khăn giấy lau sạch, sửa sang lại tóc, mới chạm biểu tượng chấp nhận.

Không lâu lắm, một thiếu niên mặc áo phông rằn ri xuất hiện, so với trước kia đen hơn một chút, trông như vạm vỡ hơn nhiều.

Cô gái nào đó hơi có tật giật mình nói trước, "Sao lâu như vậy mới trở lại với em?"

Phó Cẩn giải thích, "Vừa viết đơn xin lãnh đạo, người nhà bị bệnh cần an ủi."

"Mới không cần anh an ủi đâu."

Trình Ấu làm kiêu, chỉ là anh không biết rằng, giờ phút này cô sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt như sắp tràn ra nước xuân bất kể ai nhìn cũng biết cô vừa mới làm gì.

Phó Cẩn gương mặt tuấn tú mang nụ cười hài hước, khiến tiểu Dữu tử làm chuyện xấu chột dạ.

"Dữu tử, làm đi." Đột ngột, nam nhân ở màn ảnh đối diện nói một câu khiến Trình Ấu kinh ngạc.

"Làm... làm? Anh nói là làʍ t̠ìиɦ video?" Trong khi nói chuyện, bên trong âʍ đa͙σ đột nhiên chảy ra một lượng dịch nóng, khiến cô hơi không thoải mái, hạ thân dính dính khó chịu.

Đây là dâʍ ɖu͙© nha, nhưng mà trong lòng lại có chút mong đợi nhỏ là sao? Trông bối cảnh của Phó Cẩn hẳn là đang ở trong ký túc xá của anh, có thể bị những người khác nhìn thấy hay không.

"Anh cũng nhớ em."

Thanh âm của thiếu niên vừa nói mát lạnh như suối ngọt, video dời xuống đến một nơi đang nhô ra, rồi tiếp đó tay phải móc ra cái thứ đã khiến cho Trình Ấu tinh thần nhộn nhạo đại gia hỏa.

Nhìn côn ŧᏂịŧ quen thuộc đang hướng về phía cô gật đầu chào, Trình Ấu lời nói cự tuyệt làm sao cũng không nói ra được.

"Dữu tử, vén chăn lên, cởϊ qυầи áo. Anh muốn nhìn em."

Ngữ khí bá đạo càng làm cho Trình Ấu không nhịn được phải khuất phục, nhất là câu nói cuối cùng đã khuấy động tình yêu mãnh liệt trong lòng cô.

Ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên đang tự tuốt trong màn ảnh, nhìn thế nào cũng không đủ, cho đến khi cô không chú ý cởϊ qυầи rút ra một chiếc qυầи ɭóŧ với chất lỏng trong suốt thật dài, nhưng đều bị người bên kia video nhìn.

Đáng nói tại sao Trình Ấu lại chọn xem Âu Mỹ dĩ nhiên là bởi vì vị này nhà cô côn ŧᏂịŧ có kích thước như Âu Mỹ, xem Châu Á hoàn toàn không đủ, lúc xem Âu Mỹ mới có thể ảo tượng đại côn ŧᏂịŧ của anh đang qua lại không ngớt trong cơ thể cô.

"Cầm điện thoại xa một chút, anh muốn xem toàn bộ em."

Trình Ấu ngoan ngoãn tự giác cầm điện thoại xa một xíu, để Phó Cẩn có thể nhìn thấy toàn thân cô.

"Ngón tay sờ tiểu huyệt nhỏ đi em, hơi dùng sức."

Phó Cẩn dụ dỗ cô, trong tay tiếp tục vuốt.