Chương 34: A Cẩn, em giúp anh

Trong phút chốc thân thể Phó Cẩn cứng ngắc, đầu vô lực gục xuống bả vai cô.

"Trình Ấu, em đừng có luôn luôn dụ dỗ anh. Anh sẽ không kiềm được."

"Vậy thì đừng chịu đựng. Em muốn, anh cũng muốn. Không phải sao? Anh nhìn trong mắt em này, chỉ toàn là hình bóng của anh." Trình Ấu xoay đầu Phó Cẩn qua, bốn mắt nhìn nhau.

Anh không phải không biết, bởi vì trong mắt anh cũng toàn là cô.

Chỉ là cô còn quá nhỏ, mười sáu tuổi vẫn chưa đủ, phát triển chưa được trọn vẹn, vì thân thể khỏe mạnh của cô, anh phải tự khắc chế bản thân, "Đợi một chút, đợi em 15 tuổi, anh không muốn em có chuyện gì đó. Tiểu Dữu tử, anh cũng hy vọng em mau lớn lên, như vậy anh sẽ không đau nhức khó chịu nữa."

Anh yêu cô. Từ cơ thể cho đến tâm hồn. Vì thế anh không thể nào để mặc cho mình làm ra chuyện tổn thương cô được, nếu làm như thế, sẽ không xứng với tình yêu chân thành của cô.

Những gì anh muốn không chỉ là bây giờ mà còn muốn có một tương lai ổn định.

Phó Cẩn kéo tay Trình Ấu đặt trên côn ŧᏂịŧ rắn rỏi, chỉ thế này mới có thể xoa dịu bớt nỗi khó chịu của anh khi bị cương đến đau.

"A Cẩn, em giúp anh."

Trình Ấu khẽ hôn khóe môi của anh, lông mi dày rậm hơi rung động. Sau đó cô liền ngồi dậy quỳ gối trực tiếp di chuyển xuống dưới.

Phó Cẩn hiểu ra cô định làm cái gì, lẽ ra anh nên cự tuyệt, nhưng lại không muốn ngăn lại, anh là một người tham lam, thèm muốn cái người tên Trình Ấu này, chỉ muốn cùng cô vui sướиɠ thỏa thích.

Miễn là Trình Ấu làm cho anh, anh không muốn kháng cự, cũng không có cách nào kháng cự.

Đây không phải là lần đầu tiên Trình Ấu thưởng thức nơi đó ở khoảng cách gần, nhưng vẫn khó tránh khỏi hồi hộp. Nhiệt độ của côn ŧᏂịŧ thật giống như muốn đốt cháy làn da của cô, khiến cô cũng cháy lan.

Trình Ấu cúi đầu cảm thấy toàn thân khô khốc, không tự chủ liếʍ môi một cái, khi hơi thở yếu ớt của cô phả trên bao qυყ đầυ, hình trụ kia bị kí©h thí©ɧ giật giật, thúc giục cô hãy mau chóng nhấm nháp.

Trong dư quang của cô thấy trên khuôn mắt tuấn tú của Phó Cẩn tràn đầy ẩn nhẫn, thậm chí bắp thịt trên ngực cũng bắt đầu ứa ra giọt mồ hôi.

Không nghĩ nhiều nữa, há miệng ngậm.

Có lẽ cô đã quá đánh giá cao bản thân, đánh giá thấp chiều rộng của anh.

Miệng của cô rất nhỏ, lúc hôn môi cũng biết. Nhưng vào lúc này, chỉ có qυყ đầυ nhỏ hãm sâu trong lò luyện, đơn giản là gặp khó khăn khi biến hình.

Anh không muốn khiến cô khó chịu, vậy thì chỉ có thể để anh khó chịu.

Trình Ấu cố gắng há miệng, chỉ mới tiến vào một nửa. Cô nên tự hào về kích thước của người đàn ông của mình, hay là nên tự kiểm điểm lại bản thân đây.

Cô một nửa muốn buông tha thối lui như mọi khi, hai tay lại nâng cự vật nóng bỏng, thè lưỡi liếʍ thân trụ. Một chút một chút, kết quả lại càng dụ hoặc người hơn.

Cô chính là kiến nạn của anh, Phó Cẩn thở dài, sớm biết là sẽ như vậy.

Tiểu yêu tinh giày vò người khác.

Anh đứng dậy ôm cô vòng quanh hông mình, đem du͙© vọиɠ như muốn tan chảy vào giữa âm môi. Từ tiếng mυ"ŧ nước tí tách đến tiếng gặm cắn rên nhẹ.

Hai tay cô nắm chặt côn ŧᏂịŧ đàn hồi, dùng sức đến mức đổi hình dạng, liền hãm sâu vào, lên xuống lên xuống, ma sát nó đến sưng.

Âm môi mềm mại thỉnh thoảng bị va chạm, nước tràn lan tưới đầy trên côn ŧᏂịŧ, thật giống như làm thế có thể dập tắt lửa nóng cho nó vậy.

"Hừ - hừ." Hít thở khó khắn khiến cô choáng váng, đầu lưỡi thô bạo quấn lấy không để cho cô rời khỏi.

Sau đó anh buông ra, cánh môi nóng rực liếʍ giọt nước mắt không biết đã trào ra từ lúc nào của cô.

"Không thể nào làm hòa thượng được." Phó Cẩn thở dài một tiếng ở bên tai cô, âm thanh kia có nồng nặc mùi vị không biết phải làm sao.

Anh cứ như vậy hôn dái tai của cô, cổ là nơi nhạy cảm của cô, anh vừa xâm chiếm nơi đó, cô liền bị bắt làm tù binh, khí lực toàn thân cũng bị rút sạch, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Phần chính giữa trơn trượt dựa vào hai chân của cô, không chút kiêng kỵ đấu đá lung tung, bàn tay nóng bỏng bấm vào eo của cô, theo sự sắp xếp của anh, giống như con cá chập chờn trong nước.

Hai luồng thịt non trước ngực lắc lư qua lại, đầṳ ѵú thỉnh thoảng quẹt qua l*иg ngực của Phó Cẩn, đồng thời hai người liền xuất hiện chút cảm giác thất thường. Bàn tay của anh chợt đưa lên, ngón tay thon dài đùa bỡn đầṳ ѵú thẳng đứng, nắn bóp, nhìn nó càng ngày càng sưng. Nhào nặn một bên, lại đổi sang bên còn lại. Không chút mệt mỏi quẩy rối tiểu đậu tử đáng thương. Trình Ấu oán trách cắn ở trên vai anh một cái, đầṳ ѵú trở nên quá nhạy cảm, vừa chạm thì có chút đau nhói cũng mang theo xíu kɧoáı ©ảʍ.

Trận lửa này muốn thiêu đốt hai người họ đến tan xương nát thịt, không có nhiều kỹ xảo, đây đều là tình cảm mà họ muốn biểu đạt.

Cuối cùng, một luồng nhiệt khó mà ngăn cản tràn ra khắp toàn thân cô, giữa hai chân xuân thủy chảy róc rách đang kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ đang gầm thét ở bên trong.

Phó Cẩn bỗng nhiên siết chặt eo của cô, như muốn nghiền nát cô vào trong cơ thể, Chất lỏng trong suốt làm tăng tốc độ ma sát phần thịt non mịn, tiết ra chất dịch trắng đυ.c.

Anh thở gấp ôm chặt cô. Loại khảo nghiệm này cứ sau mấy đêm lại lũ lượt kéo đến.

Có muốn giữ khoảng cách hay không?

Anh từng nghĩ rằng ý chí và nghị lực của mình đủ để chống lại tất cả, nhưng ở trước mặt Trình Ấu, những thứ này đều đua nhau sụp đổ tan rã. Chỉ cần cô giang hai chân ra nhìn về phía anh, lập tức anh liền trở thành nô ɭệ của cô.

Anh như con gà mổ thóc mà hôn cô, thấy sự quyến luyến trong mắt cô, liền có chút cảm giác thỏa mãn.

Lúc tắm rửa, khó tránh khỏi lại bị dụ dỗ.

Trình Ấu không biết là cô thϊếp đi lúc nào, giữa những lần lên lên xuống xuống, đôi mắt mà Phó Cẩn hy vọng nhìn thấy đã ngủ li bì.

Một đêm không mộng, đối tượng đã ở ngay bên cạnh còn cần phải mơ sao.