Chương 35: Tôi cũng thích

Mùa hè nóng bức trong sự kêu gào không được chào đón mà kéo đến, máy điều hòa trong phòng học hoạt động cả ngày lẫn đêm.

Sau buổi trưa là thời gian đi ngủ tốt nhất, trong phòng học tốp ba tốp năm đầu nhỏ cũng nằm trên bàn ngủ đông, vẫn như cũ có những bạn học tinh thần phấn chấn ngồi đọc sách.

Theo tiếng ve kêu, âm thanh giày da lóc cóc đang đến gần.

Mạnh Thừa Tuyên ôm một chồng bài thi đi vào, bước tới bục giảng, hắng giọng một cái, ra hiệu cho những con sâu ngủ bên dưới mau chóng thức dậy.

Sau cái lần Lâm Tịch Phượng xúc phạm học sinh trong lớp, cuối cùng lấy lí do giáo viên có phẩm chất không tốt mà đuổi việc nàng ta, không chỉ là doanh trại hè, mà ngay cả trường trung học Nhất Trung cũng cảm thấy có một giáo viên như vậy là một sự sỉ nhục.

Mạnh Thừa Tuyên nhận cái nồi này, trở thành thầy giáo số học mới của bọn họ.

Dưới một trận thưa thớt hành động nhỏ không cam lòng, tiếng chuông vào học đã vang lên.

Tuy nhiên cũng không phải tất cả học sinh đều có thể lập tức khôi phục trở lại trạng thái, đầu của Tạ Bạch Bạch không ngừng lắc lư, mí mắt kiềm chế không nổi rũ xuống, rồi sau đó ngã vào vai người bên cạnh.

Giây kế tiếp, Tạ Bạch Bạch suy nghĩ mông lung chợt nhận ra có gì không đúng, cảm giác trên người hội tụ những cái nhìn từ bốn phương tám hướng không được tự nhiên, giống như bị người ta dò xét dáng vẻ tử hình công khai vậy.

"Bạch Bạch, mau tỉnh lại."

Là giọng nói của Sầm Thừa Bật, hắn gọi cô ấy là Bạch Bạch. Nội tâm của tiểu nhân kích động nhảy cẫng hoan hô, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút, gắng gượng mở mắt ra.

Cái cảm giác kỳ quái khó chịu đó cũng không sai, cả lớp học và ngay cả Mạnh Thừa Tuyên cũng đang nhìn cô ấy. Tiếp đến mới phát hiện mình đang tựa vào vai của Sầm Thừa Bật, mặt của Tạ Bạch Bạch trong một giây liền đỏ bừng, ngồi thẳng người lại lúng túng cúi đầu xuống.

Chúa ơi! Mày đã làm gì! Tạ Bạch Bạch mày đúng là quá mất mặt!

Tạ Bạch Bạch khóc không ra nước mắt toàn thân cứng đờ, dư quang không tự chủ liếc trộm Sầm Thừa Bật. Chắc là hắn không phiền nếu cô dựa vào vai mình mà chưa xin phép đâu nhỉ, nếu mà bởi vì cái này mà cảm thấy cô thật tùy tiện thì làm sao?

Hôm nay nhất định là một ngày xui xẻo của cô.

Lập tức, nội tâm của Tạ Bạch Bạch như chìm xuống đáy cốc, cả người đắm chìm trong một loại ưu tư bi thương.

Trình Ấu trông thấy toàn bộ quá trình liền cố gắng nhịn cười, Tạ Bạch Bạch cô gái nhỏ này đúng là chọc cười chết cô. Dáng vẻ thoải mái kia nằm trên vai Sầm Thừa Bật, còn lộ ra một nụ cười ngây ngô, Sầm Thừa Bật đáng thương xấu hổ đến mức lỗ tai cũng đỏ lên, cũng chả dám lộn xộn.

Thú vị.

Trình Ấu đột nhiên phát hiện chuyện đánh cược của cô và Phó Cẩn trước đây, dường như cô đã thua. Cô có thể nhìn ra Sầm Thừa Bật cũng có chút ý tứ như vậy với Tạ Bạch Bạch, không chủ động không cự tuyệt... Cũng có thể là xấu hổ?

"Bắt đầu phát bài thi, phía dưới đọc đến tên ai thì lên nhận."

Lời nói của Mạnh Thừa Tuyên nhanh chóng lôi kéo sự chú ý của mọi người, sau nửa tháng học tập này có thể nói rằng bọn họ phải cố gắng hơn năm trước, để được ổn định điểm số ở hàng đầu.

"Phó Cẩn. . ." Phòng học rộng lớn sáng sủa chỉ có âm thanh của Mạnh Thừa Tuyên, giống như một cái búa nện vào tư tưởng mỗi người, ngữ khí mạnh mẽ.

"150 điểm."

"Wow..." Tất cả học sinh không kiềm được thốt ra lời khen ngợi, từng trận tiếng vỗ tay vang lên. Bài thi giữa kỳ không thể nói là không khó, những người đang ngồi ở đây thường ngày cũng được xem là học bá, nhưng cũng không có nhiều người nắm chắc hoàn toàn bài thi.

Ban đầu có người vẫn không hài lòng với bảng xếp hạng này, giờ phút này cũng không thể không phục.

Phó Cẩn thật sự là thiên tài mà.

Trình Ấu so với điểm thi của mình còn cao hứng hơn, nhìn Phó Cẩn toàn thân cao thấp không có một nơi nào là không thích.

"Sầm Thừa Bật... 147 điểm." Hạng nhất của hai trường còn kém nhau ba điểm, hai bên cũng đã biết rõ thực lực của đối phương.

Hai người trong cuộc cũng không có phản ứng gì, nội tâm bằng phẳng, làm gì biết được hai tiểu nữ sinh ngồi bên cạnh đang vui sướиɠ hơn bất kỳ ai.

Tạ Bạch Bạch ánh mắt sáng long lanh nhìn số điểm trên bài thi của Sầm Thừa Bật, đúng là càng nhìn càng thích, nhất thời không thu lại được ánh mắt thẳng thừng, khiến Sầm Thừa Bật mặt đỏ tới mang tai.

Hạng ba là Bách Húc Nghiêu 145 điểm, cậu vừa nhận được bài thi thì mặt đầy vẻ đắc ý quơ quơ trước mặt Vưu Tư Duệ, dáng vẻ kia khỏi phải nói có bao nhiêu khıêυ khí©h.

Phần lớn số điểm của mọi người đều ở khoảng từ 125-135 điểm, Trình Ấu môn quan trọng nhất số học không nắm chắc lắm, bước lên hàng và được 141 điểm, xếp hạng năm.

Làm cho người khác kinh ngạc kể ra chính là Tạ Bạch Bạch, khi Mạnh Thừa Tuyên đọc số điểm của Tạ Bạch Bạch, dưới lớp có không ít trận xôn xao nhỏ. Ai cũng biết người lần trước Lâm Tịch Phượng nói chính là Tạ Bạch Bạch, vậy mà lúc này cô ấy lại xếp hạng 16 của cả lớp. 14 người sau cô ấy không kiềm được sinh ra cảm giác nguy cơ, tuyệt đối phải càng cố gắng.

Tạ Bạch Bạch không dám tin nhìn số 135 màu đỏ, tâm tình kích động đến tột đỉnh. Cô ấy làm được, cô ấy đã không phụ lòng Sầm Thừa Bật đã 'dạy dỗ' mình.

"Thừa Bật, Thừa Bật, Thừa Bật... Cậu xem tôi được 135 điểm này, không phải đếm ngược lên. Làm sao đây, tôi vui quá, thật cảm ơn cậu, thích cậu nhất..."

Trong nháy mắt cả hai người đều cứng đờ, Tạ Bạch Bạch ấp úng, "Tôi tôi tôi..." Không thốt ra được gì.

Thầy giáo Sầm Thừa Bật lỗ tai đỏ ửng trước nay chưa từng có liền cười một tiếng, hơi ngượng ngùng, "Cậu rất giỏi." Lại dừng một chút, âm thanh dần nhỏ đi nói, "Tôi... Tôi cũng thích."

Mọi người xung quanh đều đang nhìn số điểm của bản thân, sửa chữa bài thi, cũng không có ai chú ý đến vị trí bên này của hai người đang trong bầu không khí mập mờ.

Có lẽ hôm nay là ngày vừa xui xẻo vừa may mắn nhất của cô ấy.

Sau khi sửa chữa bài thi xong, Tạ Bạch Bạch chỉ có thể trông thấy miệng Mạnh Thừa Tuyên mở mở đóng đóng, nhưng cũng không nghe được bất cứ điều gì, trong đầu cứ tái diễn vô hạn từng câu của Sầm Thừa Bật...

Tôi cũng thích.

Hóa ra không phải chỉ có một mình cô nhất kiến chung tình, cũng có thể là cả hai đều yêu thầm.