Chương 33: Phó Cẩn, chúng ta làʍ t̠ìиɦ có được không?

Dẫu cho thời gian có trôi chậm cách mấy, thì bài kiếm tra giữa kỳ vẫn không thể xoay chuyển dùng tư thế mạnh mẽ mà đến gần. Có lẽ vì tin tưởng nhân phẩm của những học sinh giỏi, nên thực hiện không có giám thị coi thi, vị trí cũng không tách ra, tất cả đều y như cũ.

Khi phát bài thi xong, tất cả mọi người đều hết sức chuyên chú vùi đầu làm bài, tranh thủ từng giây từng phút, đại não vận chuyển với tốc độ cao, cố gắng đạt được câu trả lời chính xác.

Trong phút chốc khắp lớp học vang lên tiếng giấy sột soạt.

Tạ Bạch Bạch mới vừa nhận được bài thi số học không ngờ đầu óc lại ngơ ra một trận, cảm giác toàn bộ con số trên bài thi đều bay ra ngoài và đang xoay tròn quanh đầu cô ấy, phải xoay cô chóng mặt mới chịu dừng lại.

Lúc này, Sầm Thừa Bật vô tình chạm vào mu bàn tay cô ấy trên bàn, tức khắc hồn vía của Tạ Bạch Bạch trở về chỗ cũ.

Sợ cái gì chứ, không phải cũng tiếp nhận được việc một chọi một ở trường nhiều ngày như vậy sao. Tạ Bạch Bạch mày nhất định không được làm mất mặt Sầm Thừa Bật nha.

Thật ra thì, chuyện cô ấy có thi tốt hay không cũng không liên quan đến Sầm Thừa Bật... Chỉ là Tạ Bạch Bạch tự động coi thường cái suy nghĩ phủi sạch quan hệ này. Hắn dạy cô ấy 'lâu' như vậy, thì cũng tương đương với một nửa giáo viên rồi.

Thi thử vừa xong, trong phòng học liền thả lỏng không ít. Không có không khí đè nén như lúc trước, phần lớn trên mặt mọi người đều đã khôi phục bộ dạng vui vẻ hằng ngày.

Phó Cẩn vừa thi xong đã bị Bách Húc Nghiêu thần thần bí bí lôi đi, bỏ lại Trình Ấu một mình nhàm chán ngáp.

Trình Ấu gõ một cái vào lưng ghế Tạ Bạch Bạch, "Bạch Bạch, thi tạm được chứ?" Khoảng thời gian này Tạ Bạch Bạch cứ như Bính Mệnh Tam Lang (*) vậy, khiến Trình Ấu cảm thấy bầu trời như sắp có một cơn mưa đỏ (**).

[*Thạch Tú, ngoại hiệu Biện Mệnh Tam Lang là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy hử. Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạ. Ở wikipedia thì nó để là "Biện" nhưng trong bản cv của mình thì âm đó là "Bính" nên mình giữ nguyên Bính luôn.]

[**cơn mưa đỏ dùng để miêu tả những tình huống bất thường. Ví dụ, một người thường vụng về, đột nhiên là một vị khách hào phóng, hoặc một người rất lười biếng, đột nhiên siêng năng, có thể sử dụng câu này để chế giễu.]

Tạ Bạch Bạch xoay đầu lại, khuôn mặt suy sụp, dẫu môi đáng thương, "Tớ cảm thấy không được lắm."

"Còn có lần thi trắc nghiệm cuối cùng mà, đến lúc đó làm thật tốt là được." Trình Ấu đưa tay sờ đầu của cô ấy, loại cảm giác giúp động vật nhỏ vuốt thuận lông này thật không tệ.

"Một chút cũng không tốt." Tạ Bạch Bạch liếc nhìn vị trí của Sầm Thừa Bật, hết thảy không cần nói cũng rõ.

Trình Ấu thở dài, nghiêng đầu nhỏ giọng nói, "Cậu nói xem Giang Trực Thụ và Viên Tương Cầm sở dĩ ở cùng một chỗ là vì thành tích tốt sao? Dĩ nhiên không phải, là bởi vì tướng mạo cô ấy không tệ mà còn khăng khăng một lòng với cậu ta không chùng bước. Giữ được mây mờ trăng sẽ sáng(3), Bạch Bạch điều kiện của cậu không hề kém, không cần phải sợ, không chừng nếu cậu dũng cảm một tí, thì mọi chuyện sẽ khác đấy?"

[(3) 正所谓所得云开见月明: Thủ được mây mờ trăng tỏ minh: là một câu thơ TQ ý nói mọi người kiên trì thì cầu vồng sẽ xuất hiện.]

"Ý cậu là tớ nên ngốc một tí? Đần độn một tí? Quấn lấy hắn mỗi ngày hả?" Tạ Bạch Bạch xoắn xuýt, lại như bừng tỉnh hiểu ra.

Trình Ấu mém chút nữa bị sặc, vừa bất đắc dĩ liếc mắt, vừa nhéo thịt trên mặt cô ấy cho hả giận.

"Tớ không có ý này, ai da, cho dù người phụ nữ ngốc hay là thông minh đều được yêu thích hết. Nam sinh thông minh cũng không nhất định phải thích nữ sinh thông minh. Tớ cảm thấy cậu rất giỏi, đáng để người khác yêu thương."

Tạ Bạch Bạch bị nói hơi đỏ mặt, xoa gò má bị nhéo đau, "Tớ biết."

Một góc bên ngoài phòng học, Bách Húc Nghiêu không có hình tượng chút nào đang ngồi chồm hổm dưới đất, kéo Phó Cẩn thì thầm.

"A Cẩn, cậu và Trình Ấu là nghiêm túc sao?"

Phó Cẩn dựa vào cây cột bên cạnh, hai tay vòng quanh ngực, không tỏ ý kiến gật đầu, "Ừ."

"Được rồi, cậu cũng không biết mỗi ngày Du Huyên đều tìm tớ để hỏi chuyện của cậu đâu, cô ấy quả thật là rất cố chấp với cậu, bây giờ tớ trông thấy cô ấy đều sợ. Hàng ngày phải ngồi với bạn cùng bàn mặt lạnh còn chưa đủ, phải thêm Du Huyên quấn lấy hỏi bảy câu hỏi số mạng của tớ sao mà khổ thế chứ!" Bách Húc Nghiêu ôm đầu than phiền.

"À." Phó Cẩn lãnh đạm đáp một tiếng. Phòng học kính thủy tinh phản quang trong suốt, nên anh không nhìn thấy Trình Ấu đang làm gì ở bên trong.

Hừm, khó chịu.

Phó Cẩn đá mũi giày của Bách Húc Nghiêu, "Không có chuyện gì thì tớ vào đây."

"Này, chờ một chút. Tớ nhớ sinh nhật cậu sắp đến rồi, lúc đó làm cho cậu một bữa tiệc sinh nhật thì thế nào? Chúng ta phải có một khoảng thời gian náo nhiệt một tí." Nói đến tiệc tùng, tinh thần Bách Húc Nghiêu lập tức dựng lên, ánh mắt phát sáng.

"Không cần. Tớ có sự sắp xếp khác." Phó Cẩn nói xong ném Bách Húc Nghiêu lại rồi đi vào lớp học.

Sinh nhật? Đương nhiên là phải trải qua cùng với người yêu rồi.

--

Ban đêm, chỉ có ngọn đèn đầu giường nhỏ đang sáng rỡ. Mờ ám vô cùng.

Trình Ấu nhắm mắt rúc vào trong ngực Phó Cẩn, thỉnh thoảng liếc trộm anh.

Tại sao không có động tĩnh gì cả? Phía dưới hình như cũng rất yên ổn. Hơi sai sai.

Xê dịch vị trí một chút, Trình Ấu liền cắn vào cằm của Phó Cẩn, "Sau khi kết thúc trại hè anh có sắp xếp gì không?"

"À, ăn Dữu tử." Phó Cẩn lại thuận tay kéo cô vào trong ngực.

Trình Ấu bóp bóp tiểu Phó, "Nói chuyện nghiêm túc."

"Tê." Phó Cẩn bị bóp thế mà lại tâm viên ý mã, xoay người lật lên trên, dùng vị trí đang phồng lớn nào đó chọc cô, "Đến lúc đó chúng ta đi du lịch đi."

Dường như thời gian cũng gần đến khi ấy.

Trình Ấu con mắt chuyển động một vòng, cảm thấy cái chủ ý này không tệ, chủ động nhào đến Phó Cẩn, "Được."

Giữa hai người tràn đầy không khí kiều diễm, Trình Ấu nghĩ rằng cô đã bị một tấm lưới vô hình của Phó Cẩn nhốt lại, từ nay về sau cũng không thể trốn thoát được. Dần dà, tận hưởng tất cả những gì anh mang lại.

Du͙© vọиɠ cứ ở trong tâm trí, vào giờ phút này, Phó Cẩn chỉ muốn nuốt tiểu Dữu tử mê người vào trong bụng, Như vậy, người khác sẽ không thể nào dòm ngó, không thể nào mơ ước.

Cô chỉ là của anh. Thật tốt.

Anh hôn cô mãnh liệt, cạy hàm răng của cô ra, cuốn lấy đầu lưỡi. Anh thích loại cảm giác răng môi hòa hợp như thế này, sẽ khiến cho đáy lòng của anh trở nên cuồng loạn.

Phó Cẩn cảm nhận được một bàn tay ấm áp của cô từ chỗ vạt áo xông vào, cô vuốt ve da thịt bên trong, xúc cảm này khiến cho cô khó mà kiềm chế, run rẩy không ngừng, ngẫu nhiên lại nhận ra sự vuốt ve của anh.

Phía dưới đã không chịu được bắt đầu ẩm ướt. Cô muốn anh, rất rất muốn.

Cô đã sớm biết, cô có bệnh, mà anh chính là dược liệu của cô.

Từ ngạt thở dần hồi phục, Trình Ấu gọi tên của Phó Cẩn, mỗi một tiếng một lời đều mang theo sự quyến luyến vô hạn. Cô thật tham lam, muốn anh cho cô nhiều hơn nữa.

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia chọc vào chỗ kín của cô, từ từ nói cho cô biết, nó muốn vào.

"Phó Cẩn, chúng ta làʍ t̠ìиɦ có được không?"