Chương 14: Em tiểu ra đi, anh sẽ uống thật ngon.

Mặt trời ngã về tây, ánh nắng màu đỏ quất rơi lả tả trên mặt tường của trường học, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong phòng học. Cửa sổ mở rộng, rèm cửa sổ màu ngà thỉnh thoảng bay lên, ở sau nơi này có một đôi thiếu nam thiếu nữ đang làm một chuyện khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Hai tay Trình Ấu chống đỡ trên tường, đi đứng như nhũn ra, nếu như không có Phó Cẩn đỡ đã sớm trượt ngã ở trên sàn nhà rồi. Người này làm cho cô mê luyến vô cùng lúc này đang ôm cô trong ngực cùng cô thân mật dựa chung một chỗ, từ đầu đến chân có một loại thoải mái không nói ra được. Nếu như có thể, cô thật muốn chỉ như vậy cùng Phó Cẩn dựa sát vào nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Trần Vũ Ngưng cái nhạc đệm nhỏ này căn bản không khiến cho bọn họ lo lắng, cho nên họ lại tiếp tục làm chuyện mà mình chưa làm xong.

Phó Cẩn từ phía sau ôm eo của Trình Ấu, một tay từ phía trên luồn vào bên trong áo sơ mi của cô, nắn bóp thịt vυ" ở bên trong áo ngực, yêu thích không muốn buông tay. Xương ngón tay ở bên trong áo sơ mi hiện ra hình dáng rất rõ ràng. Côn ŧᏂịŧ ở hạ thân lúc này đang cọ xát hoa môi giữa chân trước và chân sau của Trình Ấu, thỉnh thoảng chọc lên cái váy đồng phục của Trình Ấu một cái cọc, thật giống như phía dưới của cô có một cây gậy dài hùng vĩ.

"Ân ân. . . Anh đi vào có được hay không. . ." Bộ phận riêng tư của thiếu niên đang ma xát vùиɠ ҡíи của cô, đương nhiên cô cũng sẽ nổi lên du͙© vọиɠ, cảm giác này quả thật rất khó chịu.

Cho dù bây giờ cô chỉ mới 15 tuổi, nhưng nó cũng không gây ảnh hưởng đến việc cô trưởng thành, cô nguyện ý cùng Phó Cẩn làm chuyện đó.

Phó Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh lúc nào lại không muốn dùng côn ŧᏂịŧ hung hăng tiến vào trong cơ thể thiếu nữ, "Em còn quá nhỏ, chờ một chút... Chúng ta cùng nhau lớn lên." Nói xong lời này, Trình Ấu cùng anh hôn sâu, hạ thân va chạm mạnh mẽ, khiến Trình Ấu cảm thấy thịt giữa hai chân cũng sẽ bị trầy da.

Nắm nhũ tiêm dùng sức càng lớn, Trình Ấu mơ hồ thấy đau, nhưng cái tàn phá bừa bãi này ngược lại cho cô có một cái kɧoáı ©ảʍ khác, ngược lại cô nghĩ cứ để cho Phó Cẩn dùng sức, bóp đến tím bầm mới dừng lại.

Đầu lưỡi liếʍ cằm của Phó Cẩn, ánh mắt long lanh nhìn anh, làm bộ đáng thương bảo, "Nhũ tiêm của em đau, A Cẩn, anh giúp em hút hút một chút có được hay không."

"Được." Phó Cẩn đôi mắt bốc lửa, xoay người Trình Ấu lại, nhanh chóng cởi nút áo sơ mi của cô ra, nâng lên một bên tuyết nhũ của cô ngậm vào trong miệng lôi kéo gặm cắn, cái côn ŧᏂịŧ kia bộc phát sinh lực thẳng tắp chui vào trước tiểu huyệt.

"Thật thoải mái, A Cẩn, anh ăn em thật thoải mái." Ở trong chuyện này, Trình Ấu phóng túng, làm chuyện này với Phó Cẩn không có một chút khó xử nào, mong muốn thực sự đã vượt qua sự xấu hổ, chỉ muốn dâng hiến tất cả của mình cho thiếu niên này.

Nghe được lời ca ngợi của Trình Ấu, Phó Cẩn kéo đầṳ ѵú, đầu lưỡi liếʍ vòng quanh quầng nhũ, thỉnh thoảng phát ra tiếng "chụt, chụt" , có một hương vị giống như tiếng trẻ con bú sữa mẹ vậy, trên thịt nhũ cũng đầy ánh sáng của nước miếng.

Tay của Trình Ấu xuyên vào giữa mái tóc mềm mại của Phó Cẩn, ngẩng đầu hưởng thụ cảm giác tê dại mà anh mang lại cho cô.

Bị miệng huyệt của cô va chạm qυყ đầυ lúc bắn kịp thời rút ra, nhưng vẫn không cẩn thận dính vào bắp đùi Trình Ấu. Nhả đầṳ ѵú ra, Phó Cẩn từ trong túi móc ra một bọc khăn giấy, rút giấy ra rồi ngồi xổm xuống vén váy Trình Ấu lên, nghiêm túc lau chùi chất lỏng trắng đυ.c giữa hai chân.

Chỉ là lau qua lau lại biến thành cắm cắm, hai ngón tay Phó Cẩn đẩy hoa môi hồng hồng ra, cắm róc rách ở miệng huyệt, sau đó môi mỏng ngậm vào tiểu hoa đế đỏ thẫm mυ"ŧ và liếʍ.

Lần này Trình Ấu bị Phó Cẩn hút ứng phó không kịp, phía dưới đùi có một kɧoáı ©ảʍ không giữ được, thoải mái đến nỗi nước mắt cũng rơi, nhất thời không thể nói rõ cảm giác, "A Cẩn, anh mau tránh ra, em giống như muốn tiểu..."

Ai ngờ, Phó Cẩm liếʍ âm đế giọng nói không rõ, "Em tiểu ra đi, anh sẽ uống thật ngon."

Sau lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật, Phó Cẩn liền bắt đầu thu thập tài liệu liên quan đến phương diện này, bất kể là kỹ xảo hay sách y học đều cần thiết, anh muốn cho lần tiên của anh và Trình Ấu phải hoàn hảo không sứt mẻ. Vì thế, anh dĩ nhiên biết Trình Ấu không phải là muốn tiểu, chỉ là lúc cô cấp bách nói đi tiểu thật đáng yêu, làm cho anh có chút xúc động muốn khi dễ cô.

Anh yêu cô, là yêu mọi thứ của cô. Cho dù liếʍ toàn thân của cô, anh cũng nguyện ý. Không biết từ lúc nào anh yêu cô gần như là bệnh hoạn, mà cô cũng như vậy. Lại cũng không chứa được bất kỳ ai khác, sinh mạng có nhau cũng đã nguyên vẹn.

Kết quả, Trình Ấu thét chói tay "Tiểu", một lượng lớn mật dịch trong suốt đều bị Phó Cẩn uống vào trong miệng, cuối cùng còn tràn đầy dư vị liếʍ khóe miệng một cái, nhưng vẫn có một số bắn lên trên mặt của anh.

Hà, thật tốt tiểu Dữu tử bị anh liếʍ đến cao trào rồi.

Phó Cẩn đứng lên, lau mật dịch dính trên mặt, nhìn Trình Ấu vừa xấu hổ vừa áy náy. Trên sàn nhà cũng lưu lại kiệt tác tình yêu mãnh liệt của hai người.

Sửa sang lại quần áo, Phó Cẩn ngồi xổm xuống lau chùi vật còn sót lại trên sàn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hướng về giữa hai chân đang mở rộng ngồi trên ghế của Trình Ấu. Rồi sau đó, tiểu Cẩn mới vừa xẹp xuống lại bắt đầu trở nên không bình thường.

@ Đào Nhữ Kịch hát lớn nhỏ:

Bạn học Phó thuê phòng lúc đem tiểu đệ đệ của mình giới thiệu cho tiểu Dữu tử.

Bạn học Phó cười hỏi tiểu Dữu tử: "Em cảm thấy tiểu đệ đệ của anh có ngoan không?"

Tiểu Dữu tử gật đầu.

Bạn học Phó híp mắt lại hỏi: "Vậy em muốn hôn nó sao?"

Tiểu Dữu tử lắc đầu một cái rồi bảo: "Em không muốn hôn nó."

Bạn học Phó nhíu mày lại, "Tại sao?". Anh không hiểu hỏi: "Em ghét nó có phải hay không? Anh cũng biết dáng vẻ nó xấu xí như vậy, em chắc chắn không thích nó. Nhưng mà, nó rất dài nhé, ăn cái gì cũng dài hơn, em một tay cũng không cầm được đó, còn có..."

Cô bảo: "Em không muốn hôn nó, em muốn ăn nó một cái."

[Tương: :) không có biếи ŧɦái nhất, chỉ có biếи ŧɦái hơn. Được rồi. Hường phấn đủ rồi hai anh chị.]