Chương 13: Yên tâm, có anh ở đây.

Đêm nay Trình Ấu đã có một giấc mơ rất xấu hổ, trong mơ Phó Cẩn làm cái chuyện mà chiều hôm nay chưa làm xong. Nửa đêm lúc tỉnh dậy, cô cảm giác được chỗ kín của mình có chút dính, từ trong tủ quần áo cầm lấy cái qυầи ɭóŧ rồi vào phòng vệ sinh, đồng thời cởϊ qυầи lót ra, có một chút chất lỏng dâʍ đãиɠ đang nhỏ giọt chảy xuống.

Nhớ lại vật cường tráng trong mơ của Phó Cẩn, dáng dấp ra sức rong ruổi ở trên người cô, bụng lại một trận chộn rộn. Nhớ tới khuôn mặt của anh, ngón tay đặt trên đóa hoa, sắc tình vuốt ve, thỉnh thoảng đẩy hai bên cánh hoa nhỏ ra, đi sâu vào miệng huyệt ấm áp. Chất lỏng dâʍ đãиɠ dính đầy trong miệng huyệt, tưởng tượng thành ngón tay thon dài của Phó Cẩn, không tốn sức chút nào ở bên trong tiểu huyệt cắm vào rút ra, lo lắng là nếu dùng quá sức sẽ phá vỡ màng xử nữ, chỉ dám ở lối vào ra ra vào vào.

"A,... Phó Cẩn... Ừ... Thật là thoải mái... A..." Kɧoáı ©ảʍ đến vừa nhanh vừa mãnh liệt, kịp phản ứng thì chỗ kín đã là một mảng da^ʍ mỹ. Mở vòi hoa sen rửa sơ qua người, cô đúng là ngày càng dâʍ đãиɠ, hơn nữa Phó Cẩn còn làm cho cô thêm dục cầu bất mãn.

Thay một bộ pyjima mới rồi đi ngủ, chui vào trong chăn. Lúc này cô không mơ thấy cảnh tượng khiến cho người ta đỏ mặt tía tai nữa, ngủ ngon đến tận trời sáng.

***

Mới vào cổng trường chưa đi được bao xa. Tạ Bạch Bạch đã kêu to Trình Ấu cười khì khì thần bí bảo: "Dữu tử, tình cảm của cậu với Phó đại soái hẳn là không có chuyện gì đi. Nghe nói gần đây có một nữ nhân quấn lấy anh ta đó."

"Yên tâm, rất tốt. Không cần lo lắng, tớ tin tưởng anh ấy." Trình Ấu đẩy bàn tay đang gác trên cổ mình xuống, liếc mắt.

Tạ Bạch Bạch sờ ngực khích lệ, làm bộ đau khổ, "Á cậu vậy mà lại yêu đương ân ái, đúng là làm tổn thương đến cẩu độc thân như tớ."

Chỉ là sau khi nói xong câu này không bao lâu thì, có một nam sinh chặn lại đường đi của các cô. "Xin chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Trình Ấu đánh giá người ở trước mặt mình hoàng tử học đường đồng chí Trác Úy Nhiên, suy ra kết luận, vẫn là Phó Cẩn nhà mình đẹp trai hơn. "Cậu là đang nói chuyện với tôi sao?" Trình Ấu chỉ chỉ mình.

Trác Úy Nhiên nhíu mày, "Tôi là muốn cùng người... sau lưng cậu Tạ Bạch Bạch nói chuyện một chút." Sau đó kéo thiếu nữ đáng yêu đang núp sau lưng Trình Ấu ra lôi đi.

"Dữu tử, cứu tớ ~" Tạ Bạch Bạch gục ngã giãy giụa đưa tay hướng Trình Ấu cầu cứu.

Ể, hay là cô làm như cái gì cũng không thấy đi. Chỉ là lúc nào Tạ Bạch Bạch lại có một chân với Trác Úy Nhiên, tại sao cô lại không biết chứ. Xem ra gần đây mình quá chú ý đến Phó Cẩn rồi. (giờ chị mới nhận ra sao?)

Vào lớp học, nam chính trong giấc mộng xuân đang đường đường chính chính ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, đang xem sách tiếng anh. Bất kể là lúc nào, thì lưng của Phó Cẩn cũng luôn luôn thẳng tắp, trông đúng là cảnh đẹp ý vui.

Không tiếng động bước tới sau lưng thiếu niên, vừa muốn hù dọa một xíu, thì thấy anh đã xoay người về phía cô cười, "Buổi sáng tốt lành." Trong lúc nhất thời hai cái móng vuốt nhỏ của Trình Ấu liền cong lại.

Nhìn thấy Phó Cẩn lại nghĩ tới những hình ảnh sắc tình da^ʍ mỹ, mặt nhỏ đỏ lên, vô ý hỏi: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"

"Rất ngon." Cô ở bên đây ngủ không được yên ổn, còn anh lại ngủ thoải mái như vậy. Phó Cẩn nhỏ giọng nói bên tai cô, "Bởi vì mơ thấy em."

Trình Ấu lập tức nằm lên trên bàn, gần đây lời nói ân ái Phó Cẩn nói ra càng ngày càng lưu loát, cô cũng sắp không chống đỡ được. Nhưng mà, thì ra không phải chỉ một mình cô mơ thấy đối phương, loại cảm giác chết tiệt này đúng là không tệ, trong lòng như được ăn mật vậy, ngọt đến ngấy.

Ngày hôm nay gió êm sóng lặng rất bình yên, ngoại trừ thỉnh thoảng Phó Cẩn lại nói chút lời khiến cho Trình Ấu đỏ mặt.

Buổi chiều tan học sau khi chuông reo, Trình Ấu mới được báo là hôm nay mình là người trực nhật. Cúi gằm mặt, ai oán lướt qua tấm bảng đen, chiều cao còn chưa phát triển lắm Trình Ấu dùng sức nhún chân nhảy lên lau bài giảng trên bảng nhưng không tới, lúc này, một thân thể ấm áp dán sau lưng cô, nhận lấy giẻ lau trên tay của cô, dễ dàng lau sạch các chữ viết bằng phấn ở phía trên.

Lắng nghe tiếng thở dốc đều đều của thiếu niên bên trên, Trình Ấu đột nhiên nhớ tới cuộc gặp gỡ đầu tiên trong tòa hành chính, chỉ là thời điểm ấy là đối mặt với anh, còn bây giờ là đưa lưng về phía anh.

Phó Cẩn bỏ tấm giẻ lau bảng xuống, ôm Trình Ấu, cằm tựa vào bả vai cô, "Nghĩ gì vậy? Xuất thần như thế."

"Muốn anh." Không tự chủ bật thốt lên. Ngẩng đầu nhìn đôi mắt mênh mông giống như vũ trụ.

Thân thể trần trụi kiều diễm của Trình Ấu trong giấc mộng sáng nay chợt nảy lên trong đầu anh, hô hấp trở nên dồn dập, cúi đầu xuống liếʍ cánh môi của cô, cạy hàm răng, đầu lưỡi duỗi vào.

Trong phòng học thiếu nam thiếu nữ chìm đắm trong thế giới tình yêu, không cảnh giác chút nào.

Đứng ở sau cửa Trần Vũ Ngưng đôi mắt bốc lửa, mặt đầy lệ khí, thật đúng là nữ sinh không biết xấu hổ, ở nơi công cộng lại quyến rũ Phó Cẩn. Lấy điện thoại di động từ trong túi sách ra, mở trang máy ảnh, chụp hình trong chớp nhoáng, không nghĩ tới lại phát ra âm thanh "Tách tách", Trần Vũ Ngưng hoảng sợ xoay người bỏ chạy. Cô ta nhớ đến lời ngày hôm qua Phó Cẩn nói với mình, trong lòng một trận rét run. Càng lo lắng càng dễ thiếu suy nghĩ.

Nghe tiếng vang Phó Cẩn và Trình Ấu đi ra nhìn bốn phía cũng không tìm thấy người, đứng trên hành lang bỗng nhiên nhìn thấy Trần Vũ Ngưng đang chạy như điên ở phía dưới, Trình Ấu cau mày, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"

"Yên tâm có anh ở đây." Xem ra ngày hôm qua cảnh cáo còn chưa đủ nặng, mới để cho Trần Vũ Ngưng không biết trời cao đất rộng như vậy, có một vài người nếu không đánh trở lại nguyên hình thì sẽ không biết hài lòng.