**********
Như những gì Jeong Taeui đã nghe nói ngay ngày đầu đến dinh thự này, anh hầu như không có chuyện gì cần phải đến tòa nhà chính cả. Anh chưa từng một lần bước chân vào Donik và chỉ biết sơ qua về cấu trúc nơi đó mà thôi.
Tòa nhà chính là nơi quản lý tổng thể từ đối nội đến đối ngoại, cũng như đón tiếp những vị khách liên quan đến việc kinh doanh của gia đình. Có thể nói là ngoại trừ không gian cá nhân như phòng ngủ hay nơi nghỉ ngơi thì hầu như tất cả mọi thứ đều nằm ở tòa nhà chính.
Donik và Seik đều là nơi mà những người cùng huyết thống bất kể nhánh nào ở lại và sinh hoạt. Cả hai nơi đều là không gian để ngủ, nghỉ ngơi, tắm rửa, ăn uống… Khác biệt duy nhất giữa hai tòa nhà là về độ tuổi, một nơi dành cho thế hệ lớn tuổi và một nơi dành cho những thế hệ trẻ sau này. Còn chức năng thì tương tự nhau.
Khi có một vị khách quý đến thăm lâu ngày, họ sẽ được sắp xếp phòng ở Donik và những vị khách bình thường khác thì sẽ được xếp phòng ở Seik. Jeong Taeui đã phải cau mày mất một lúc khi nghe đến sự phân biệt rõ ràng đó, nhưng căn phòng ở Seik nơi anh đang ở cũng rất thoải mái nên anh cũng không có ý định phàn nàn gì cả.
“Cùng ở trong cùng một ngôi nhà cho đến tận bây giờ, ấy vậy mà một người thì thì lại được tiếp đón như một vị khách quý ở Donik, còn một người thì lại ở Seik làm chân sai vặt. Sao chua chát thế này.”
Jeong Taeui ngồi ngẩn ngơ trên chiếc ghế dài trước Seik, phóng tầm mắt nhìn về phía Donik mà tự lẩm bẩm một mình.
Cùng lúc đó, có một vài người đàn ông mặc âu phục bước ra cửa chính của Donik. Họ vừa đi bộ về phía chiếc xe đang chờ ở ngay dưới những bậc thang vừa nói chuyện gì đó, Jeong Taeui theo phản xạ liền nghiêng người và nấp mình sau một chiếc cây cảnh cao đến hông. Anh hoàn toàn không có lý do gì để phải trốn cả, nhưng trong những người kia, có một dáng người cao lớn và thể chất cường tráng nhìn từ xa trông rất giống với Ilay. Dù biết là không phải hắn nhưng cơ thể anh cứ vô thức trốn đi theo phản xạ.
“Không, ở Seik đúng là thật tốt. Nếu mà ở Donik trong cùng một tòa với anh ta thì không biết còn bước nổi không nữa.”
Jeong Taeui lại gật gù lẩm bẩm.
Chrishtoph nói đúng.
Vào cái ngày mà Jeong Taeui phải đối mặt với hiện thực như ác mộng giữa thanh thiên bạch nhật kia, anh đã ngay lập tức lên dây cót tinh thần để chuẩn bị sẵn sàng đối phó với mọi khó khăn nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa và cả những ngày sau đó cũng vậy. Ilay vẫn không đến tìm anh.
Không, chính xác là hai người rất hiếm khi chạm mặt nhau. Kể từ lần đó, anh chỉ có thể nhìn thấy hắn từ phía xa xa một vài lần, và lần nào cũng là khoảng cách xa lắc xa lơ đến mức có hét lên cũng chưa chắc đối phương đã nghe thấy.
Có vẻ như hắn hoàn toàn đứng ở vị trí trung lập và không thiên vị bất cứ bên nào. Ilay chỉ quan sát tất cả những người ở Seik và cũng chưa bao giờ tiếp cận Jeong Taeui cả. Ngay cả Christoph, người không còn là ứng cử viên kế nhiệm cũng vậy.
Với tình hình như hiện tại, khi mà Ilay chỉ ở Donik và chủ yếu là hoạt động ở quanh phía Đông tòa nhà chính thì gần như không thể gặp được anh khi mà Jeong Taeui chỉ thang thang quanh Seik mà thôi.
Lo lắng bất an là điều không thể tránh khỏi, nhưng hơn thế nữa, lòng Jeong Taeui lại càng hồi hộp chờ đợi không biết hôm nay hay ngày mai hắn sẽ đến gặp mình hơn. Và bởi vì sự chờ đợi ấy không được hồi đáp, nên không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút buồn bã.
“Cũng đúng, gặp nhau thì có gì tốt chứ?”
Jeong Taeui dang hai tay ra sau băng ghế và nhìn lên bầu trời cao.
Thực sự thì anh cũng không biết là nếu gặp hắn thì có gì tốt đẹp không. Không chỉ với Jeong Taeui mà còn cả Ilay nữa.
Anh nhớ lại khoảnh khắc hai người gặp nhau khi ấy, nhớ biểu cảm trong giây lát đã biến mất trên khuôn mặt hắn khi nhìn thấy anh. Đôi chân mày hơi xô lại vì ngạc nhiên, giống như thể vừa nhìn thấy một người không được phép xuất hiện ở đây vậy.
Ngay cả sau đó khi hai người vô tình chạm mắt nhau ở một khoảng cách xa và Ilay nhìn về phía anh, và rõ ràng là hai người đã nhìn thấy nhau, nhưng Ilay lại hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, chỉ có vẻ mặt lạnh như băng đối diện với anh mà thôi.
“A…. Không biết nữa. Mà cũng phải, có bao giờ mà mình lại có thể biết trong đầu anh ta nghĩ gì đâu.”
Jeong Taeui vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm.
Cùng lúc đó.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau Jeong Taeui ở lối vào bên trái Seik.
Jeong Taeui ngồi ngẩn người chăm chú chìm trong suy nghĩ đến mức không hề nhận ra có người đang đến gần, anh liền lúng túng ngồi thẳng dậy.
Hai người vẫn còn cách một khoảng nữa, Richard liền tiến lại và dừng ở ở một khoảng cách thích hợp để hai người có thể nói chuyện mà không phải nói lớn hơn.
“..... À, vâng.”
Vốn dĩ phải chào hỏi lịch sự nhưng Jeong Taeui lại chỉ ậm ờ những lời vô nghĩa.
Hôm nay, Jeong Taeui cũng nhìn thấy anh ta ra ngoài trong bộ trang phục hoàn hảo từ sáng sớm - tất nhiên là khi Jeong Taeui thức dậy và hãy còn ngái ngủ, anh cũng đã thấy Richard quay về sau khi tập thể dục. Nhưng anh không ngờ là người đàn ông này lại xuất hiện ở đây ngay trước bữa trưa như thế này.
Anh ta không còn mặc những bộ âu phục thường thấy nữa mà thay vào đó là một chiếc áo sơ mi cùng quần cotton nhẹ nhàng. Như thể từ sáng từ giờ anh ta chưa từng mặc tây trang ra ngoài vậy.
“Tôi tưởng anh đã đi từ sớm…. có vẻ hôm nay anh về sớm nhỉ.”
Giờ nghĩ lại thì người duy nhất trong ngôi nhà này nghĩ anh không đứng về phe Christoph chỉ có bản thân Jeong Taeui mà thôi - nhưng ngay cả như vậy thì người đàn ông này vẫn luôn đối sử với Jeong Taeui một cách lịch sự và nhã nhặn.
Đúng như anh nghĩ, anh ta quả là một con người có nhân cách tuyệt vời. Jeong Taeui vừa cười vừa nói chuyện với Richard, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt tươi cười của anh đã cứng đờ.
Cách Richard vài bước chân, một người đàn ông vừa bước vào từ cửa bên trái của Seik lọt vào tầm mắt anh. Đó chính là nhân vật chính trong câu
“Có vẻ như chúng ta gặp nhau cũng không có gì tốt đẹp cả.” mà anh vừa dứt lời.
Ilay đứng trên bậc thang, hắn gõ gõ mũi giày xuống và kiểm tra lại tình trạng của chúng. Sau khi xem xét một chút, hắn mới từ từ bước xuống bậc thang.
Jeong Taeui chạm mắt với Ilay, hắn tiến về phía Richard và nhìn anh với vẻ lạnh lùng. Jeong Taeui cũng mắt đối mắt với hắn với vẻ vô cảm, nhưng trong lòng thì không ngừng gào thét ‘Đúng là cái đồ ma quỷ xấu xa.’
“Có vẻ như hai người thường xuyên đi cùng nhau…..”
Jeong Taeui nói, chuyển ánh mắt về phía Richard. Anh ta ngay lập tức nhìn qua vai rồi nhướng mày ngạc nhiên đáp.
“Cũng không hẳn là như vậy. Cậu ta có việc của cậu ta và tôi cũng có việc của tôi…. chỉ là thỉnh thoảng lại có những công việc giống nhau nên chúng tôi phải trao đổi ý kiến thôi.”
Richard nhún vai và nói. Cùng lúc đó, Ilay thong thả đến gần. Có vẻ như hắn đã nghe thấy những gì họ nói nhưng chỉ hơi nhướng lông mày lên trong im lặng.
Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa gật gù, ‘Thì ra là vậy.’
Đúng vậy, dù sao thì trong những lần tình cờ gặp nhau như thế này, đây mới là lần thứ hai anh thấy họ đi cùng nhau.
Hôm nay, Ilay lại khoác lên mình bộ vest trông rất hợp với người làm trong thị trường chứng khoán. Cặp kính gọng sừng kia phần nào giúp che đi ánh sáng chói lòa của đồng tử đen láy lạ lẫm ấy.
“Dám ra ngoài thì em chết với tôi.”Rõ ràng đó chính là đôi môi đã nói những lời ấy, vậy mà giờ đôi môi ấy lại chỉ im lặng chẳng thốt ra lời nào.
Jeong Taeui chỉ có thể tự nhủ trong lòng rằng nguy hiểm luôn luôn rình rập để đề cao cảnh giác. Anh cố gắng hướng tầm mắt về phía Richard, nếu như anh còn tiếp tục đối mặt với Ilay, anh có cảm giác như bọn họ sẽ có một trận đấu mắt một mất một còn.
“Nhưng mà hình như tôi thấy anh ra ngoài vài tiếng trước thì phải, anh về lúc nào vậy, còn thay cả đồ nữa.”
“À, vì tôi chuẩn bị đi dạy lũ trẻ.”
“Là mấy đứa nhỏ đó sao – À, anh cũng chịu trách nhiệm dạy chúng thứ gì à?”
“Thật ra thay vì nói là dạy thì tôi chỉ chơi đùa với chúng tôi. Việc đó cũng khá vui vì chúng đều là những đứa trẻ thông minh và đáng yêu.”
Khi nhìn Richard nói như vậy rồi mỉm cười nhẹ nhàng và so sánh với chàng trai trẻ đã bước vào tòa nhà chính vài giờ trước với vẻ khó chịu và cau có. Jeong Taeui càng tin tưởng anh ta chắc chắn là một người đàn ông có nhân cách tốt đẹp hơn.
Anh liếc nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ Christoph trở về sau khi dạy bọn trẻ học xong. Có lẽ Christoph sẽ tiếp tục phụ trách những đứa trẻ đó trong giờ học tiếp theo.
“Anh dạy gì vậy?”
“Haha, cũng không có gì lớn lao cả, chỉ là về những chủ đề như quan hệ giữa người với người và cách đàm phán thương lượng thôi.”
Quả nhiên, đây đúng là chủ đề rất phù hợp với người đàn ông này. Anh không biết là ai đã chọn anh ta dạy phần này nhưng chắc chắn người đó cũng cực kỳ có mắt nhìn.
Jeong Taeui đứng yên nhìn Richard đang nở nụ cười vui vẻ trước mặt.
Đúng là nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy giống nhau y như đúc. Khuôn mặt của thằng bé và khuôn mặt của anh ta, ngay cả biểu cảm cũng như được photocopy lại y hệt.
“? Mặt tôi dính gì sao?”
Có vẻ như ánh mắt của Jeong Taeui quá lộ liễu, Richard hơi mở to mắt rồi mỉm cười gượng gạo và đưa tay lên xoa xoa mặt. Jeong Taeui nhanh chóng xua tay.
“Không, không phải vậy đâu. Tôi chỉ đang nghĩ là cha con anh thực sự rất giống nhau.”
“À à. Cậu đã gặp Oliver rồi sao?”
Richard mỉm cười mà không hề tỏ ra ngạc nhiên dù chỉ một giây, có lẽ anh ta cũng đã nghe rất nhiều lần những lời tương tự như thế và dường như cũng sớm quen rồi. Jeong Taeui lại nhớ đến cậu bé mà anh đã gặp cách đây không lâu.
Trong khi Christoph đến tòa nhà chính để dạy bọn trẻ thì Jeong Taeui tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi mà anh có được trong phòng với một lon bia và một cuốn sách. Nhưng rồi anh lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ Christoph bảo anh mang cho cậu ta mấy cuốn sách mà cậu ta cần đến Donik.
Bọn họ ở trong một căn phòng nhỏ ấm cúng ở đầu phía Tây tầng hai của tòa nhà chính. Khi anh bước vào căn phòng mà Christoph đã nói, năm cặp mắt, à không, sáu cặp mắt, bao gồm cả Christoph liền đồng loạt nhìn về phía anh.
Jeong Taeui liền khựng lại. Không biết có phải do chúng được sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, ăn uống thỏa thích, vui chơi vui vẻ cả ngày hay không mà nhìn đứa trẻ nào cũng đều xinh đẹp sáng sủa như nhau. Lũ trẻ đang ngồi thành hình bán nguyệt, còn Christoph thì dựa vào chiếc bàn bên trên và nhìn về phía anh.
“Khung cảnh này lẽ ra phải thuộc về một tác phẩm nghệ thuật hay một bức tranh nào đó mới đúng.”
“À mà không, đây vốn dĩ đã là một tác phẩm nghệ thuật rồi mà.”
Jeong Taeui vừa nhìn khung cảnh trong căn phòng vừa lẩm bẩm cảm thán rồi đưa sách cho Christoph.
Bọn trẻ trông như đang hết sức tò mò về một người lạ đột nhiên lại xuất hiện ở, nhưng chúng vẫn lịch sự ngồi đó và không nói gì.
Vì có chút lúng túng khi chỉ đến để đưa một cuốn sách rồi rời đi ngay, Jeong Tae-eui quyết định khen ngợi bọn trẻ. Anh ấy nhìn chúng và quay sang nói với Christoph.
“Mấy đứa trẻ trông đều xinh đẹp và đáng yêu như nhau nhỉ, tôi đoán là vì mấy đứa đều được nuôi dạy rất tốt.”
“Vì trong nhà có nhiều tiền nên ai cũng chọn vợ đẹp hết nên mới vậy đó.”
Trước câu trả lời không do dự của Christoph với giọng điệu lạnh lùng ấy. Jeong Taeui cau mày nhìn cậu ta.
Dù lời nói ấy cũng hợp lý theo một khía cạnh nào đó, nhưng anh không nghĩ là cậu ta lại có thể thốt lên những lời ấy ngay trước mặt những đứa nhỏ ngây thơ này.
Cậu ta quả nhiên không bình thường. Dù là suy nghĩ hay kiến thức về thế giới thông thường đều không bình thường.
Jeong Taeui quay lại và nhăn mặt nhìn Christoph rồi cao giọng đáp, “Ya!!!”
“Trước mặt lũ trẻ mà cậu nói những lời như vậy thì phải làm sao hả.”
Ngay khi nghe thấy những lời đó, Christoph nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt không biết đang nghĩ gì. Cậu ta thở dài một hơi rồi nói bằng giọng bình thản chẳng mấy quan tâm.
“Jeong Taeui. Anh đang có một sự hiểu lầm nghiêm trọng về những đứa trẻ này rồi. Nhìn đi, trông chúng bao nhiêu tuổi? Đã mười hai mười ba tuổi rồi. Ở độ tuổi này, những đứa trẻ được đào tạo sớm về những lịch vực đặc biệt như thế này liệu có còn là ‘những đứa trẻ’mà anh đang nghĩ không?”
Christoph bình tĩnh nói như thế đã chán ngấy cái việc phải giải thích về những đứa trẻ này rồi. Nghe thì có vẻ hợp lý nhưng dù vậy thì Jeong Taeui vẫn liếc nhìn mấy đứa nhỏ và ra hiệu với cậu ta rằng làm ơn hãy im lặng giùm.
Tuy nhiên, khi Jeong Taeui nhìn những khuôn mặt dễ thương của chúng đang mỉm cười với nhau từ phía sau, anh nhận ra rằng Christoph đã đúng. Mặc dù những đứa trẻ này có thể có những khác biệt nhỏ nhưng chúng đều là những đứa trẻ cực kỳ thông minh. Chúng biết rõ cách làm thế nào để bản thân được người khác đón nhận, và ngay cả khi đối phương nhận ra sự thật đó, chúng cũng biết cách làm thế nào để có thể xoa dịu tình hình mà không gặp vấn đề gì.
Có lẽ đó chính là kỹ thuật sinh tồn theo bản năng của những đứa trẻ chỉ có thể sống khi nhận được tình yêu của người lớn.
“Anh là bạn của Christoph à?”
Một cô bé với giọng nói dễ thương mở lời sau khi quan sát Jeong Taeui kỹ càng.
Giọng nói áy ngọt ngào như một chiếc bánh bơ thơm ngon vậy. Jeong Taeui liền gật đầu. Sau đó, Christoph ở bên cạnh lại nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ. Jeong Taeui đáp lại ánh mắt đó với một dấu hỏi chấm. Christoph lại quay lại với vẻ vô cảm khi nhận được câu hỏi, ‘Sao thế’ của anh.
“Lần đầu tiên mình gặp bạn của Christoph.’
“Mình nữa, mình cũng thế.”
“Nếu là người có quan hệ không tốt với Christopher thì mình biết nhiều lắm.”
"Mình cũng biết nè! Bố của Oliver ấy!’
“Bố của Oliver gì chứ. Là Richard.”
Giống như một đợt pháo hoa nổ tung, những đứa trẻ nãy giờ chỉ ngậm chặt miệng và nhìn chằm chằm vào Jung Taeui với ánh mắt lanh lợi đã nhao nhao nói.
“Đừng có giả bộ tò mò nữa. Dù có làm thế thì thời gian học cũng sẽ không được giảm đâu. Chơi bao nhiêu học bù bấy nhiêu.”
Ngay khi Christoph trầm giọng nói, bọn trẻ ngay lập tức im thin thít.
Jeong Taeui một lần nữa nhìn quanh mấy đứa trẻ với tâm trạng chẳng mấy dễ chịu. Rồi đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt một đứa trẻ với cảm giác quen thuộc mơ hồ. Khuôn mặt ấy nhất định giống hệt với ai đó?
À, đúng vậy. Bố của Oliver, Richard. Oliver. Cậu bé là con trai của Richard.
Cậu bé trông giống hệt Richard ấy đang ngồi ở đó một cách ngoan ngoãn.
Không biết là do biểu cảm và bầu không khí xung quanh cậu bé, hay thậm chí là do tính cách mà ngay cả bàn tay cầm sách cũng trông giống nhau. Jeong Taeui thầm nghĩ có lẽ Richard cũng có vẻ ngoài như vậy khi ở độ tuổi này.
"Wow…"….’
Jeong Taeui vô thức cảm thán.
Đúng là cùng chung một dòng máu thì không thể lẫn vào đâu được, nhưng nếu cậu bé đã giống anh ta đến mức đó thì anh lại càng thắc mắc không biết máu của người mẹ sinh ra cậu ta đã đi đâu cả rồi.
Đứa trẻ dường như nhận ra lý do tại sao Jeong Taeui lại ngạc nhiên và mỉm cười bình tĩnh. Khuôn mặt khi đó cũng giống hệt bố cậu bé.
"Tính cách hai người họ hoàn toàn khác nhau. Thằng nhóc đó cũng thật xui xẻo, nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn."
Christoph có lẽ cũng nhận ra lý do khiến Jung Tae cảm thán, cậu ta vô tâm nói. Những lời thờ ơ đó thật đáng ngạc nhiên.
Bởi vì cậu bé nhìn giống hệt Richard, nên mới bị mắng đúng không? Những gì Christoph nói nghe qua thì có hơi khác một chút nhưng ý nghĩa thì chính là như vậy. Nhưng bởi vì người nói những lời đó là Christoph nên có vẻ như nói như vậy cũng quá ôn hòa rồi.
Nếu người nói là Christophe và người nghe thấy lời đó là con trai của Richard, thì có vẻ như cụm từ "nhưng dù sao thì vẫn tốt hơn" có thể hiểu là cậu bé "rất tốt bụng".
Tuy nhiên, Jeong Taeui vẫn mắng Christoph vì đã thẳng nói nói những lời đó trước mặt cậu bé và liếc nhìn Oliver rồi xoa xoa đầu.
“Không sao, anh vẫn thích bố của em.’
Jeong Taeui nói thêm với chính mình, ‘Cho dù thằng nhóc xấu xa kia có chửi anh ta thế nào đi nữa.’
Oliver liền mỉm cười nhẹ và trả lời bằng một giọng điệu như người lớn: "Cảm ơn anh."
Nhưng Christoph, người đứng bên cạnh và nghe họ trò chuyện, lại nhăn mặt lạnh lùng nói.
"Sao, anh lại đổi phe à."
"Tôi không đứng về phía cậu hay Richard, tôi chỉ thích giữ sự trung lập của mình thôi."
Jeong Taeui cau mày đáp lại, Christoph vẫn giữ vẻ lạnh lùng của mình.
Lúc đó, cậu bé chợt cúi đầu cười lớn, Jeong Taeui không biết có gì buồn cười ở đây. Anh thắc mắc khi nhìn thấy hình ảnh ngại ngùng của cậu bé.
"Có gì buồn cười sao?"
"Nếu anh thích bố em, thì em nghĩ anh cũng thích anh ấy, Christoph."
Có vẻ như cậu bé đã quen với bố cục đối xứng của cha mình và Christoph.
Jeong Taeui liền ngậm miệng lại khi cậu bé nói một cách nhẹ nhàng. Christophe bên cạnh cũng im lặng.
Jeong Taeui thoáng nhìn Christoph.
“Tất nhiên là thích rồi.”
Mặc dù thốt ra những lời đó có chút bất công, nhưng Jeong Taeui chỉ có thể đáp lại cậu bé một cách nhẹ nhàng.
Sau đó, Christoph đột nhiên cau mày và vỗ nhẹ vào vai Jeong Taeui.
"Tôi không thích anh. Đừng có ở đây nữa. Anh đang chiếm hết thời gian của tôi rồi. Đừng đứng đây gây cản trở nữa đi."
Đáp lại những lời nói lạnh lùng đến mức không còn chỗ để nói, Jeong Taeui liền để lại một câu, ‘Đúng là người hay cáu kỉnh mà…’ và đi ra ngoài. Tuy nhiên, tâm trạng của anh nhanh chóng cảm thấy tốt hơn khi nhận được những lời chào nhẹ nhàng từ những đứa trẻ dễ thương..