Quyển 1 - Chương 18: Em muốn có con sao?

Oliver. Thằng bé cũng khá ngoan ngoãn.

Jeong Taeui thích trẻ con. Mỗi khi anh gặp mấy đứa trẻ, chẳng hạn như khi đến nhà bạn bè người quen hoặc vô tình gặp chúng ở sân chơi khi đang đi dạo, Jeong Taeui đều rất vui vẻ chơi đùa với chúng. Cảm giác nhìn lũ trẻ cười, khóc, chơi đùa và thậm chí là tranh cãi rất vui vẻ.

Dù vậy thì Jeong Taeui cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn có một đứa con. Nhưng bây giờ khi suy nghĩ về chuyện đó một cách nghiêm túc, anh lại thấy sẽ thật tuyệt nếu có một hoặc hai hoặc ba đứa con của riêng mình, tuy nhiên đó cũng không phải là điều anh muốn đến mức nhất định phải có được. Mà hơn cả là giờ đây điều đó cũng đã trở thành một câu chuyện không tưởng rồi.

Dù vậy, khi nhìn những đứa trẻ đáng yêu đó ở cạnh nhau, Jeong Taeui vẫn cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc.

Trên hết là nếu ở đó có một đứa trẻ giống mình y như đúc thì sẽ thực sự đáng yêu biết bao.

“Chắc là thích lắm nhỉ.”

Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Richard một cách vô thức và lẩm bẩm. Richard vừa cười vừa nói như một người cha thực thụ, “À, đúng vậy. Rất tốt. Thằng bé là một đứa trẻ ngoan ngoãn và khỏe mạnh. Dù bây giờ chúng tôi đã ly hôn nhưng tôi vẫn luôn biết ơn vợ cũ. … … Nghĩ lại thì, cậu vẫn chưa kết hôn phải không?”

Jeong Taeui đột nhiên bắt đầu muốn nấc cụt, anh dùng tay xoa xoa ngực và đáp, ‘Vâng….’ rồi lén lút liếc nhìn Ilay đang ở phía sau anh ta.

Nhận ra ánh mắt đó, Ilay liền nhướng mày. Đột nhiên, một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi hắn. Nụ cười ấy, rõ ràng là đang cố ý châm chọc anh.

Ha? Hắn dám cười nhạo anh à. Jeong Taeui chỉ có thể nuốt cục tức xuống bụng trong âm thầm.

Dù Jeong Taeui vẫn biết mình đã chui đầu vào một cái rọ mà nơi đó sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm khoảnh khắc kết hôn được nữa. Nhưng dù sao thì anh vẫn tức giận khi hắn cười chế giễu mình một cách công khai như thế.

"Người đứng sau anh cũng chưa kết hôn phải không?"

Khi Jeong Tae đột nhiên hỏi lại một cách vòng vo, Richard liền mở to mắt ngạc nhiên như thể không ngờ đến câu hỏi này. Và rồi anh ta quay lại nhìn Ilay với ánh mắt có chút bối rối.

“À, cậu ta đã có người yêu rồi.”

“.... …. Ồ, vậy ạ.”

Jeong Taeui suýt nữa đã thốt lên câu ‘Thật á??’ nhưng may là anh đã kìm nén được. Và rồi anh lại hướng ánh mắt về phía Ilay với vẻ không thể tin nổi. Mặc dù Ilay không phải là người sẽ bị ánh mắt đó làm cho dao động nhưng giờ hắn lại cau mày với vẻ mặt như muốn hỏi, ‘Em nhìn tôi như vậy là có ý gì?’

Ilay có người yêu sao.

Trong giây lát, Jeong Taeui không kìm được tự hỏi ở nhà liệu có ai đó như vậy không, và trong khoảng một giây, anh lại càng thắc mắc liệu một người luôn ở nhà trừ khi ra ngoài đi làm vài ngày như hắn, vậy mà đột nhiên lại nói là có người yêu. Đúng thế. Là người yêu. Nếu giờ hắn mà kết hôn với người yêu của hắn thì anh sẽ ra sao? Khoảng một giây, Jeong Taeui nghiêm túc suy nghĩ về chuyện hoạch định kế hoạch tương lai xem mình sẽ làm gì với cuộc đời sau này.

Ilay nãy giờ vẫn chăm chú nhìn xuống Jeong Taeui khi anh trầm ngâm suy nghĩ. Rồi đột nhiên khi cái đầu nhỏ của anh gật gù một mình, Ilay lập tức nheo mắt lại. Sau ba giây nhìn vào vẻ mặt kỳ lạ đó của Jeong Taeui, đột nhiên hắn như hiểu ra điều gì.

Jeong Taeui thấy Ilay mở miệng định nói gì đó.

A. Chờ đã. Đừng nói. Không cần phải nói đâu. Anh cũng chẳng muốn nghe.

"Tôi cũng không biết chúng tôi có phải là người yêu hay không, nhưng dù sao chúng tôi cũng đã sống cùng nhau rồi nên có lẽ cậu cũng không cần lo lắng về chuyện hôn nhân của tôi đâu.”

Ilay nhìn anh nói. Jeong Taeui vội vàng cố gắng ngăn hắn lại, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của anh hướng về phía hắn đều trở nên vô ích.

Những lời đó của Ilay cứ như thế lạnh lùng vang lên từ đôi môi ấy.

Đột nhiên, Jeong Taeui thật muốn đứng dậy khỏi băng ghế này rồi chạy bay chạy biến như bão quét qua, nhưng anh đâu phải bão, vậy nên chỉ có thể ngồi im như phỗng.

“À…. v…âng. Thật là một việc đáng chúc mừng.”

Jeong Taeui vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu xuống. Dù anh cũng không biết đây có thực sự là việc đáng để chúc mừng cho người tình mà hắn đang sống cùng hay không. Và rồi Jeong Taeui lại có cảm giác hình như mình đã cứu được ai đó bằng cách hy sinh cơ thể này. Nhưng cùng với cảm giác hơi tự hào ban đầu ấy, tâm trạng anh nhanh chóng trở nên trống rỗng.

Richard tựa hồ không hề nhận ra sự im lặng kỳ quái này, anh ta mỉm cười và tiếp tục với chủ đề con cái một cách đầy hứng thú.

“Tôi đã rất lo lắng vì thằng bé là người nhỏ tuổi nhất trong số các ứng cử viên kế vị lần này, nhưng may mắn thay nó có vẻ rất hòa hợp những đứa trẻ khác. Vốn dĩ thằng bé vẫn là đứa trẻ rất hòa đồng với mọi người, nhưng dù sao thì tôi cũng thấy yên tâm rồi.”

Quả nhiên, anh ta thực sự có vẻ là một người cha rất tốt bụng và ấm áp, Jeong Taeui cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng tự hào về con mình của một người làm cha anh ta.

Dù sao thì trong mắt các bậc cha mẹ thì con cái luôn là người tuyệt vời nhất, đối với đứa trẻ ngoan và thông minh như thế thì còn tốt hơn biết bao.

Nhưng rồi Jeong Taeui lại lắc đầu khi đột nhiên nghĩ đến Christoph.

Vì cậu ta đẹp và thông minh như vậy nên chắc hẳn cậu ta cũng là một đứa con trai đáng tự hào của cha mẹ cậu ta nhỉ - hoặc ít nhất thì cậu ta cũng là một đứa con trai khiến ba mẹ mình tràn đầy kiêu hãnh khi còn nhỏ - mặc dù tính cách của cậu ta cũng khiến anh có phần nghi ngờ điều đó. Nhưng nếu sau này cậu ta có con, chắc chắn đó cũng là một đứa trẻ đáng yêu không thể chịu được.

Dù vậy thì.

Dù vậy thì dường như cậu ta vẫn luôn một mình cô đơn như thế.

Luôn giữ vẻ mặt không biểu cảm với tất cả mọi chuyện, mọi thứ xung quanh cậu ta cũng đều trống rỗng và nhàm chán.

“....Nếu mà có con thì…..”

Nếu vậy thì có gì khác không nhỉ. Nghĩ đến điều đó. Cảm giác hồi hộp và bất an mơ hồ hiện lên trong tâm trí anh.

Tuy nhiên, Jeong Teaui cũng không nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra. Anh cảm thấy sự khác biệt nằm ở một nơi sâu thẳm hơn, rất mơ hồ. Nhưng khác biệt ở đâu và như thế nào đây?

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn xuống chân mình.

“Cậu muốn có con sao?”

Sau đó, đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên từ cách đó không xa.

Jeong Taeui đang mất hồn trong chốc lát, đột nhiên anh lại tỉnh táo và ngẩng đầu lên.

Phía trước vài bước, Ilay đang lặng lẽ nhìn xuống anh.

Jeong Taeui liền xua tay nói không. Anh đã nghĩ về Christoph một lúc và có vẻ như cuối cùng thì suy nghĩ của anh lại trôi dạt đến tận nơi nào đó xa xôi rồi.

"Không phải vậy, tôi cũng không ghét trẻ con, nhưng mà-".

"Mặc dù mỗi người đều có quan điểm khác nhau, nhưng tôi vẫn muốn khuyên cậu nên cân nhắc thử xem."

Richard chen vào cuộc trò chuyện. Trông anh ta rất hạnh phúc khi nghĩ về con trai của mình với nụ cười trên khuôn mặt.

"Còn cậu thì sao, chắc cậu không nghĩ gì về việc đó luôn nhỉ?"

Sau khi hỏi Ilay, Richard nhấn mạnh một chút với khuôn mặt đầy tò mò. Có vẻ như đến anh ta cũng không thể tưởng tượng được có một ngày Ilay trở thành một người cha.

Đúng vậy, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi. Jeong Taeui vừa nghĩ vừa liếc nhìn Ilay.

Hắn lắc đầu và đáp, ‘Không.’

“Tôi chưa từng nghĩ đến điều đó nên không có gì thích hay không thích cả.”

"Hừm. Thế người đang ở cùng cậu cũng nghĩ vậy à? Nếu quan điểm về con cái mà khác nhau thì sẽ khó khăn lắm.”

Trong khi Richard đang nói chuyện với Ilay, Jeong Taeui đã vô cùng xúc động.

Anh tự hỏi khi nào anh mới lại thấy Ilay nói chuyện bình thường như thế này với một người nào đó.

Với những hiểu biết của anh về hắn, hầu hết những điều hắn nói với người khác nếu không phải là những vấn đề về công việc thì cũng là vấn đề chính trị xã hội. Đó đều là những cuộc trò chuyện rất ảm đạm và khô khan.

Tuy nhiên, cuộc trò chuyện gắn liền với cuộc sống rất đỗi thường ngày này lại khiến anh cảm thấy mới mẻ và hứng thú đến mức thậm chí còn rưng rưng cảm động.

Vì vậy, trong giây lát, Jeong Taeui đã không nhận ra rằng ánh mắt của Ilay đang lướt qua khuôn mặt mình sau khi nghe câu hỏi của Richard.

"Về việc có con sao... Xem nào, cho dù người đó có muốn thì cũng không được..."

"Haha, nếu vậy nhận một con từ người khác thì sao. Trong số những người bạn tôi quen cũng có người đã từng làm vậy.”

"Nhận con từ người khác? ... Tôi không thích chuyện đó."

Ilay chậm rãi nói.

Cho đến tận lúc đó, Jeong Taeui mới dần hiểu về nội dung của cuộc trò chuyện.

Aigoo. Gì chứ.

Jeong Taeui cho rằng nếu không có mối quan hệ đặc biệt ràng buộc giữa hai người, thì việc họ kết hôn hoặc có con cái hay không cũng không có ý nghĩa đặc biệt. Nói về hôn nhân, nếu thực sự cần thiết thì họ có thể đến một đất nước cho phép hôn nhân đồng giới - mặc dù ý nghĩ về việc Ilay sẽ kết hôn với ai đó khiến anh tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu - nhưng đối với việc muốn có con, ngay từ đầu điều đó đã là không thể trừ khi họ quyết định nhận con nuôi.

Và trên thực tế, ngay cả khi Jeong Taeui thích trẻ con thì anh cũng không nhất định phải có một đứa con cho riêng mình,

‘Dù sao cũng tốt mà.’ Jeong Taeui gãi gãi đầu khi nghe câu trả lời của Ilay, nhưng anh quyết định nuốt mấy lời đó vào trong vì dường như nói ra sẽ chỉ thấy buồn cười.

“Thay vì tìm người khác để lấy một đứa con thì thà rằng…..”

Ilay cố ý kéo dài từ cuối cùng mà không nói hết câu rồi lại đắm chìm trong khi nghĩ một lúc. Ánh mắt đang lơ lửng giữa không trung một lần nữa rơi xuống khuôn mặt của Jeong Taeui, anh vô thức xoa xoa cánh tay đột nhiên trở nên lạnh giá của mình.

"Tôi không biết sẽ mất bao lâu, nhưng tốt hơn hết là cố gắng thử cho đến khi đứa bé chào đời.”

Ilay kết thúc câu nói của mình một cách nghiêm túc. Khoảnh khắc Jeong Taeui nghe hắn nói những lời ấy xong mà không hề chớp mắt, anh lập tức cứng đờ tại chỗ.

Thử cái quần gì chứ.

Cho dù có cố gắng làm chuyện đó cả đời thì chuyện có con là điều không thể nào!

Đột nhiên, Jeong Taeui lại tưởng tượng đến một viễn cảnh đáng sợ khi người đàn ông này dồn anh vào chân tường và nói rằng hãy cố gắng làm cho đến khi có con.

Trong giây lát, cả người anh trắng bệch.

"Không, nhưng - trước tiên những chuyện như vậy phải hỏi đối phương trước đã. Ai mà biết được, lỡ như đối phương lại là người không hề muốn có con thì sao."

Jeong Taeui vội vã xen vào cuộc trò chuyện của họ.

Richard có vẻ hơi bối rối nhìn Jeong Taeui khi anh đang im lặng lắng nghe rồi đột nhiên lại nhiệt tình tham gia như thế, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng gật đầu đồng ý. Ilay lại nhìn chằm chằm vào anh rồi nở nụ cười mơ hồ đầy thỏa mãn.

Jeong Taeui vuốt ve trái tim đang đập mạnh vì bất an và sợ hãi và gật đầu liên tục với Richard, ‘Đúng vậy, đúng thế.’

Richard lại nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt đầy dấu hỏi chấm rồi quay sang nói với Ilay,

“Nhưng nghe cậu nói đang sống với người khác làm tôi ngạc nhiên lắm đấy. Tôi thực sự chưa từng nghĩ rằng cậu sẽ tìm được một người như vậy.”

"Thật trùng hợp. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến điều đó."

"Ừ, nghĩ lại thì mấy hôm trước tôi quên bảo cho xem mặt. Giới thiệu cho tôi vào lần sau đi.”

“Được.”

Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện như những người bạn bè thực sự giữa họ, Jeong Taeui bằng cách nào đó cảm thấy như có những cây kim đang mọc trên chiếc ghế dưới mông mình. Hơn cả là nỗi lo lắng không biết khi nào một chủ đề đáng sợ lại xuất hiện. Vì vậy cuối cùng, anh không thể chịu đựng được nữa mà từ từ đứng dậy.

"Vậy tôi xin phép đi trước……. Làm ơn giúp tôi gửi lời chào đến con trai đáng yêu của anh nhé."

"À, được, tôi sẽ nói với nó. Ồ, nghĩ lại thì hình như tôi đã liên tục hỏi mấy lần rồi thì phải. Tên cậu là……?”

Chỉ sau khi nghe Richard nói, Jeong Taeui mới nhớ ra rằng anh chưa bao giờ giới thiệu bản thân mình một cách tử tế với anh ta, cũng chưa từng nói tên mình. Dù bọn họ đã nói chuyện vài lần nhưng anh không nhớ mình đã giới thiệu tên một cách đàng hoàng.

"Bố!"

À, đúng vậy, đây chính là lý do tại sao anh không thể nói bất cứ điều gì. Bất cứ khi nào anh cố gắng nói tên mình thì anh luôn bị ngắt lời như thế.